Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 119: Vì anh, em có chết cũng cam lòng




Thẻ VIP?

Bà Trần ngạc nhiên, nhìn chằm chằm về phía Lão Phu Nhân. Lúc này nét mặt Lão Phu Nhân vẫn rất ung dung, bước chân vẫn rất thong dong, phong thái nho nhã.

Thấy nhân viên gấp lại bộ đồ mình thích, bà ta tiến đến, giữ lấy tay người nhân viên, liếc sang Lão Phu Nhân nói: “Tôi đến mua hàng ở cửa hàng này bấy lâu nay, chưa từng gặp ai tranh giành đồ với tôi hết! Thẻ VIP thì sao chứ?Tôi trả tiền gấp 3 lần!”

“Cảnh phu nhân...” Nhân viên bán hàng khó xử.

Lão Phu Nhân vẫn bình tĩnh, ôn tồn nói: “Tôi vẫn sẽ chỉ trả đúng giá, thế nhưng, bộ đồ cô ta thích tôi chắc chắn sẽ lấy!”

“Bà già này, bà ép người hơi quá đáng rồi đấy.” BàTrần Di tiến đến gần Lão Phu Nhân, giọng giận dữ.

Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây nhìn nhau, hai người vội vàng bước đến, “Lão Phu Nhân!”

“Các cháu cũng ở đây sao?”Nhìn thấy hai người họ, sắc mặt Lão Phu Nhân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thiên Tầm nói: “Bọn cháu đến đây mua ít đồ ạ.”

Cô quay sang nhìn Trần Di và Cảnh Dao, “Có chuyện gì vậy ạ?”

Không chờ Lão Phu Nhân trả lời, Cảnh Dao đã bù lu bù loa: “Tôi nói bà già này sao mà đáng ghét quá, hóa ra là cùng một giuộc với một kẻ đáng ghét nào đó. Chả trách!”

Bà Trần Di vẫn đang rất tức giận.

“Mẹ à, mẹ đừng tức giận nữa, cũng chỉ là mấy bộ quần áo thôi mà.Chúng ta không mua nữa, lần sau không quay lại cửa hàng này nữa!”Cảnh Dao “hứ” một tiếng.

Vẻ mặt của bà Trần Di vẫn còn bực tức, lẩm bẩm: “Nhưng đây là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có ba bộ thôi”

“Không được, tôi chắc chắn phải mua bằng được bộ này!” BàTrần Di nhất quyết không chịu thua cuộc, thường ngày bà ta vốn dĩ đã rất ngang ngược rồi, hôm nay sao lại có thể thua một bà già cơ chứ?

Phía bên này, Lão Phu Nhân cùng với cô gái kia vẫn chưa kịp nói gì, bỗng nghe tiếng có người gọi, “Bà ơi, bà cũng ở đây sao?”

Mọi người quay ra nhìn, thấy Tần Tư Lam đang xách trên tay túi mua đồ của hàng đồ trẻ em tiến tới. Ánh mắt Lão Phu Nhân nghiêm túc, bà nhìn lướt từ túi mua đồ sang phía bụng cô, nhưng chỉ hơi cử động môi, không nói gì.

“Tần Tư Lam, bà già đáng ghét này là bà của chị sao?” Cảnh Dao chau mày.

Tần Tư Lam đến gần mới biết không khí lúc này đang rất căng thẳng. Nghe thấy Cảnh Dao nói “Bà già đáng ghét”, cô sững sờ, sắc mặt luống cuống, vội vàng giải thích với Lão Phu Nhân, “Bà ơi, Tiểu Dao không có ý đó đâu, bà đừng chấp cô ấy nhé...”

“Tiểu Dao nhà chúng tôi đúng là có ý đó đấy.Nếu không phải vì bà già này, bây giờ chúng tôi đã thanh toán xong xuôi và đi về rồi.” Bà Trần Di ngắt lời Tần Tư Lam.

Lão Phu Nhân không nhìn hai người kia, quay sang phía Tần Tư Lam, ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích đưa lên, chỉ về phía Cảnh Dao và Trần Di, “Bình thường, cháu vẫn qua lại, kết giao với loại người này sao? Cháu làm bà thất vọng quá rồi đấy!”

“Bà nói gì cơ?Loại người này?Loại người nào cơ?”Cảnh Dao tức giận ngút trời, muốn tranh luận phải trái với Lão Phu Nhân. Tần Tư Lam hoảng hốt, ngăn Cảnh Dao lại, “Tiểu Dao, năn nỉ em đấy, đừng lộn xộn nữa, đây là bà của chị...”

“Sao chị lại có bà?Không phải chị lớn lên ở trại trẻ mồ côi sao?”Cảnh Dao ngạc nhiên hỏi.

Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây vẫn đứng đó, hai người họ không biết phải nói gì. Hai bên đang căng thẳng tột độ, tốt nhất là hai người họ không nên nói gì hết. Đặc biệt là mẹ con nhà họ Cảnh, bọn họ vốn dĩ chẳng quan tâm gì đến phải trái.

“Chị vừa nhận lại người thân!” Tần Tư Lam giữ lấy tay Cảnh Dao, “Cảnh Dao, em bình tĩnh đi, đây không chỉ là bà chị đâu, mà còn là bà của Mộ Dạ Bạch nữa đấy!”

“Em cần gì biết bà ta là...” Cảnh Dao cố nói thêm, thế nhưng, một bàn tay nhanh chóng che miệng cô, cô giật mình nhìn Tần Tư Lam, rồi nhìn sang bà Trần Di. Mặt bà ta lúc này cũng hết sức sững sờ giống cô, không thể tin nổi, mồm lắp bắp, một lúc sau mới lên tiếng, “Cô nói... cô là người nhà họ Mộ? Bà ấy... bà ấy là chủ tịch của tập đoàn Á Minh sao?”

Tần Tư Lam quay sang nhìn Lão Phu Nhân, rồi gật đầu. “... Đúng vậy”

Trời ơi!

Sắc mặt hai mẹ con Trần Di, Cảnh Dao ngay lập tức thay đổi, từ không tin cho đến lúng túng, rồi run rẩy, nhìn trông thật nực cười.

Bọn họ lúng túng không phải chỉ vì cái danh Chủ tịch tập đoàn Á Minh, mà còn là vì, việc Tần Tư Lam chính là người nhà họ Mộ.

“Xin lỗi, xin lỗi, Lão Phu Nhân,... Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn. Tôi vẫn tự nhủ, không hiểu sao từ lúc gặp bà, tôi đã thấy từ một phong thái khác biệt so với người thường, hóa ra là Chủ tịch.” Trần Di ngay lập tức xin lỗi.

Lão Phu Nhân lạnh lùng cười nhạt, những việc như thế này không đáng để bà bận tâm. Cảnh Dao lúng túng, “Cháu xin lỗi, Lão Phu Nhân.... Cháu... vừa lúc này cháu không có ý nói bà..”

Trần Di vẫn mộng tưởng sẽ gả Cảnh Dao về nhà họ Mộ. Vội vàng xin lỗi thay con gái, “Đúng đấy ạ, Lão Phu Nhân, mong bà đừng chấp nhặt lời nói của mấy đứa trẻ con, nó không có ý gì đâu.”

“Phải, việc này không thể trách con trẻ được.” Lão Phu Nhân gật đầu, câu nói này, khiến hai mẹ con mừng thầm, đang định sẽ nịnh Lão Phu Nhân khoan dung, độ lượng, không hề biết rằng bà lại nói thêm: “Người mẹ thế nào, sẽ dạy dỗ ra một người con thế ấy. Tư Lam, người nhà họ Mộ chúng ta, từ khi nào lại làm bạn với những kẻ không biết phải trái, vô giáo dục thế này?”

Không biết phải trái?

Vô giáo dục?!

Trần Di và Cảnh Dao mặt tím tái, đặc biệt là Cố Thiên Tầm cũng đang ở đây, những lời nói này không khác gì một cú tát tát thẳng vào mặt họ.

“Bà...” Ánh mắt Tư Lam khó xử, nhìn Trần Di, rồi lại quay lại nhìn bà.

Bà Trần Di nở nụ cười nhẹ nhàng, nói “Chủ tịch à, chắc bà vẫn chưa biết, Tần Tư Lam là con dâu tương lai nhà họ Cảnh chúng tôi đây.”

Lão Phu Nhân quay ra nhìn Cố Thiên Tầm, mặt Cố Thiên Tầm lúc này không một chút biểu cảm, không buồn cũng không vui.

“Mà có lẽ bà cũng không biết, cháu gái bà đang mang trong mình giọt máu của Nam Kiêu nhà chúng tôi.Bà yên tâm, Cảnh gia chúng tôi sẽ không ngược đãi Tư Lam đâu, Nam Kiêu đang làm thủ tục li hôn rồi.”

Tần Tư Lam trợn tròn mắt, định lên tiếng gạt đi nhưng đã không kịp nữa. Nhìn sang Lão Phu Nhân, quả nhiên sắc mặt bà lúc này rất lạnh lùng.

“Bà ơi...”Cô dè dặt gọi bà.

Lão Phu Nhân thấy ngực mình nghẹn lại.

“Bà ơi, bà đừng tức giận, bà bình tĩnh đã.”Bên cạnh bà, cô gái đó từ đầu đến cuối đều im lặng, bước lên dìu Lão Phu Nhân, cẩn thận vuốt vuốt ngực bà.

“Thanh Uyển, gọi về bệnh viện của cháu, bảo bác sĩ phụ khoa giỏi nhất chờ ở đó!” Lão Phu Nhân lên tiếng, giọng nói đanh thép.

Hai tiếng “Thanh Uyển” đã cởi bỏ nghi vấn trong lòng Thiên Tầm bấy lâu nay. Hóa ra là cô ấy...

“Bà ơi!” Tần Tư Lam ôm bụng, mặt cô tái mét.

Lão Phu Nhân không muốn đỡ cô, xách lấy túi, rồi bước đi. Dù bà đang rất kiềm chế cảm xúc của mình, thế nhưng, ai cũng biết bà đang giận dữ tột độ.

“Bà ơi, cháu không muốn bỏ con.. Cháu cầu xin bà..” Tần Tư Lam khóc chạy theo. Cô gái kia cũng nhanh chóng đi khỏi, khi đi ngang qua Cố Thiên Tầm, cô gật đầu mìm cười, như để tạm biệt. Cố Thiên Tầm cũng cười gật đầu đáp lại.

------------------------------------

Cảnh tượng lộn xộn đã kết thúc, sắc mặt lúc này của hai mẹ con kia thật khó tả.

“Thật đúng là... Không biết mắt mũi để đâu, vậy mà không nhìn ra con nha đầu kia là người nhà họ Mộ!” Bà Trần Di tự trách bản thân.

“Mẹ, làm thế nào đây?Chúng ta vừa đắc tội với bà của anh ấy rồi!” Cảnh Dao không giấu nổi vẻ lo lắng.

Dương Mộc Tây đứng ở bên, cười sung sướng trước tình thế của hai mẹ con nhà kia. Nhìn sang Cố Thiên Tầm, thấy cô đang thẫn thờ nhìn theo bóng dáng ai phía xa.

“Nhìn gì vậy?”

“Không có gì.”Cố Thiên Tầm lắc đầu, “Chúng ta đi thôi”

Hai người họ không làm phiền màn tự trách móc của hai mẹ con nhà họ Cảnh.

Nhìn thấy Cố Thiên Tầm đang ưu tư suy nghĩ, “Cậu đang nghĩ đến cô gái vừa rồi đúng không?”

“Cái gì?”

“Hoắc Thanh Uyển. Ở khách sạn, tớ cũng có nghe thấy người ta đồn rồi. Hơn nữa, tớ còn nghe nói....” Cô ngập ngừng, Thiên Tầm “Ừ” một tiếng, nhìn cô.

“Nghe nói... lần này cô ấy quay về, là để đính hôn với Mộ tổng.”

Đính hôn...

Cố Thiên Tầm sững người, cô siết chặt chiếc túi đang cầm trên tay. Thế nhưng, cô có tư cách gì để bận tâm những chuyện này?

“Bọn họ... xem ra, rất đẹp đôi....”

Lời nói nói ra, như dao như kiếm. Càng nói thẳng nói thật, càng khiến cô đau lòng...

Cô gái đó xứng đôi với Mộ Dạ Bạch hơn cô rất nhiều lần...

---------------------------------

Bầu trời của thành phố này, cũng giống như lòng người vậy.Thay đổi trong nháy mắt.

Lúc hết giờ làm, trời lất phất mưa.Cảnh Nam Kiêu đến đón Cố Thiên Tầm, cô lặng lẽ ngồi vào ghế phụ, ngắm nhìn những hạt mưa lăn trên cửa sổ xe.

Chiếc xe, đi thẳng về phía ngoại ô, càng đi càng tĩnh mịch. Lúc Cố Thiên Tầm giật mình tỉnh táo lại, bọn họ đã đi đến lưng chừng núi.

“Sao lại đi đến đây?”Đây là một trang trại, cách xa thành phố, nhưng rất nổi tiếng.

“Cảnh Dao nói đồ ăn ở đây rất ngon, gần đây em ăn uống không được tốt, vì thế anh muốn đưa em đến đây ăn thử. Em xuống xe đi.”Cảnh Nam Kiêu mở cửa xe đi xuống.

Cố Thiên Tầm cười đau khổ.

Cô không ăn được. Nguyên nhân vì cái gì, anh rõ hơn ai hết.

Cô vô cảm mở cửa xe bước xuống.

Vừa bước xuống, một thấy một chiếc xe quen quen cũng đang đi vào. Cô sững sờ, cô mặc cho những giọt nước mưa rơi vào người mình, cô đứng yên hồi hộp nhìn chiếc xe kia đi tới.

Chiếc MayBach đỗ lại bên đường.

Không sai, một thân hình cao lớn bước ra khỏi xe. Lúc này, Mộ Dạ Bạch đã nhìn thấy cô.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng ngạc nhiên.Cảnh Nam Kiêu bỗng thấy khó chịu trong lòng, bước đến, nắm chặt tayCố Thiên Tầm dắt đi, trao cho cô một nụ hôn, “Đi thôi, vợ à”

Ánh mắt sâu thẳm.

Đầu óc Mộ Dạ Bạch trống rỗng, hoang mang, một bộ dạng khiến người ta không khỏi nao lòng.

Cô rất cố gắng, cố gắng nói lên một tiếng “Vâng”, cô muốn bước đi, thế nhưng, chân cô như mất kiểm soát, nặng như chì.

Anh ở ngay đó....

Anh đã bước đi khỏi đó.

Thờ ơ quay người đi, thờ ơ tránh khỏi cô, thờ ơ chạm qua vai cô rồi bước đi...

Từ đầu đến cuối, như không có một giây phút nào ngập ngừng, cũng không quay đầu lại. Dường như... người con gái đứng đằng sau, với anh, bây giờ thật sự đã trở thành người hoàn toàn xa lạ....

Cố Thiên Tầm thấy nặng trĩu.

Từng giọt nước mưa lạnh buốt rơi trên khuôn mặt cô, đi vào trong tim, từng chút từng chút một, ngấm sâu vào huyết quản, khiến tim cô giá lạnh...

-----------------

Suốt bữa tối, Cố Thiên Tầm không động đũa lấy một lần, hoàn toàn như một người mất hồn.Nhớ lại cái chạm vai xa lạ vừa rồi, cô thấy cay cay đầu mũi, suýt bật khóc mấy lần.

Bộ dạng này khiến Cảnh Nam Kiêu như bị kích động, cuối cùng anh không kiềm chế nổi, vứt đũa xuống, gọi nhân viên thanh toán.

Khi chiếc xe ra khỏi trang trại, trời bỗng đổ mưa tầm tã. Cô không nói gì suốt đường đi, ngồi bên cạnh Cảnh Nam Kiêu, giống như một con búp bê vô hồn.

Điều này khiến anh ức chế, ức chế đến tột cùng.

Đột nhiên anh cảm thấy, miễn cưỡng giữ cô lại ở bên mình là một sai lầm.

Mỗi ngày trôi qua, hai người đều thấy rất ngột ngạt, làm thế nào để tiếp tục đây?

“Cảnh Nam Kiêu, dừng xe lại!” Cô phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Anh định hỏi cô vì sao, nhưng ngẩng lên nhìn, anh biết hiểu lí do.

Xe của Mộ Dạ Bạch, đang dừng ở phía trước. Cho dù trời tối đen, bao phủ là màn mưa trắng xóa, dưới khoảng cách xa như vậy, cô vẫn nhận ra được bóng dáng kia.

Quả thật là xe anh có vấn đề.

Anh mở nắp máy xe, một mình đứng trong cơn mưa lớn.

Không có ô, mặc cho những hạt mưa táp vào người.

Tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra một phần cánh tay, cơ bắp anh hiện ra, rất nam tính.

Trời mưa to như vậy mà anh không dùng ô, căn bệnh đau đầu của anh sẽ càng nghiêm trọng mất!

Cố Thiên Tầm chỉ thấy rất đau lòng, cô không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, gọi lớn: “Cảnh Nam Kiêu, dừng xe lại! Tôi muốn đi xuống!”

Cô cũng không có ô.

Cô thậm chí không biết nếu xuống xe mình có thể giúp gì cho anh, thế nhưng, thấy anh đứng cô đơn như vậy trong mưa, chỉ là có muốn ở bên cạnh anh.

Cho dù là không làm gì đi nữa!

Cảnh Nam Kiêu giữ chặt vô lăng, vờ như không nghe thấy lời cô nói, đạp mạnh chân ga, chiếc xe mạnh mẽ lao về phía trước.

Lúc đi ngang qua anh, Cảnh Nam Kiêu điên cuồng bấm còi, như muốn che giấu đi cảm xúc của mình.Mộ Dạ Bạch ngẩng lên, anh thấy cô đang ngồi bên ghế phụ. Ánh mắt sâu thẳm kia như đi thằng vào tim cô, chạm vào nơi yếu đuối nhất của cô.

Cô đau đớn, cô cầm lấy tay nắm cửa, định mở cửa nhảy xuống.

Cảnh Nam Kiêu vươn tay ra giữ cô, ngay lúc này, cửa xe bật khóa, khiến cô không thể nào mở cửa.

“Để tôi xuống!”

“Cô đừng suy nghĩ lung tung!” Anh nghiến răng.

-----------------------------------------

Anh không đưa cô về Cảnh gia. Lần này vốn dĩ định đi thay đổi không khí cho nhẹ nhàng, không ngờ mọi thứ càng trở nên tệ hại hơn.

Đã đặt khách sạn ở dưới chân núi từ trước, Cảnh Nam Kiêu lái xe lao đi trong cơn mưa tầm tã, đến bãi đỗ xe của khách sạn mới mở khóa cửa xe, Cố Thiên Tầm lập tức bước ra. Cảnh Nam Kiêu chạy nhanh theo, bế ngang cô lên.

Cô vùng vẫy, đấm vào người anh.

“Cố Thiên Tầm, em đừng giãy giụa nữa! Em biết mà, bây giờ em đâu có thoát khỏi anh được!”

Cô biết chứ....

Rất rõ là khác!

Cô hằn học nhìn anh, trên mặt, ướt sũng. Không biết là nước mắt hay do nước mưa. TV trong phòng khách sạn đang phát dự báo thời tiết, đúng lúc đang có dự báo sẽ cơ mưa lớn gây ra lũ.

Lũ?

Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải Mộ Dạ Bạch sẽ gặp nguy hiểm sao? Khu vực này sóng điện thoại cũng không có!

Mới nghĩ đến đây, Cố Thiên Tầm thấy bồn chồn lo lắng.

Cô ngồi không yên, bỗng đứng phắt dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.Cảnh Nam Kiêu đang ngồi ở phòng khách sắp xếp khay hoa qua, thấy sắc mặt cô trắng bệch, anh đưa đĩa hoa quả cho cô, “Em ăn đi, buổi tôi em đã không ăn gì rồi.”

“Tôi không cần!Anh tránh ra!”Cô không thèm nhìn anh.

“Ăn chút đi!” Anh giữ cô lại.

Cô tức giận vung tay ra, đĩa hoa quả trong tay anh “Bộp”, rơi ngay xuống đất. Hoa quả vương vãi ra sàn.

Anh cau có, tức giận.

“Sao lại nỡ đối xử với tấm lòng chân thành của anh như thế, em muốn trả thù anh như vậy sao!” Anh thô bạo xô người cô vào tường, đôi mắt đỏ sọng lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Để tôi đi...” Khóe mắt cô ửng đỏ, cô họng nghẹn đắng. Những tưởng cô sẽ tức giận, thế nhưng, ngược lại cô xuống nước cầu xin anh, “Coi như tôi van xin anh, anh tha cho tôi đi... Hãy để tôi đi tìm anh ấy...”

Một Cố Thiên Tầm từ trước đến nay chưa bao giờ chịu xuống nước với anh, vậy mà giờ đây vì Mộ Dạ Bạch mà cô đã thay đổi.

“Cô có biết rằng ngoài kia sẽ có lũ không?Cô có thế mất mạng đấy!”

“Tôi không sợ!” So với những thứ kia, điều duy nhất khiến cô sợ là anh sẽ gặp chuyện.

Không sợ?

Thật là dũng cảm quá đi!

Vì Mộ Dạ Bạch, mà cô không thèm đếm xỉa đến tính mạng của mình.

Cảnh Nam Kiêu lạnh lùng, ôm chặt lấy cô, không để cô đi.Thế nhưng, điện thoại bỗng đổ chuông.Trong một không gian như này, tiếng điện thoại khiến cho mọi thứ trở nên đáng sợ hơn.