Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 118: Sinh cho anh một đứa con, được không?




Hành động nào cũng rất mạnh bạo, cánh cửa tủ bị anh kéo mạnh tới nỗi rung lên ầm ầm. Nửa đêm thanh vắng, tiếng động ngày khiến người ta phải ghê sợ.

Với những việc làm anh ta đã từng phạm trước đây, Cố Thiên Tầm mặc nhiên không thể ở cùng một phòng với anh ta được. Ôm chiếc gối rồi đi ra ngoài, Cảnh Nam Kiêu lạnh lùng quay đầu nhìn cô: “Cố Thiên Tầm, cô đứng lại”.

Cố Thiên Tầm cố bước nhanh hơn.

Anh nghiến răng: “Tôi bảo cô đứng lại! Cố Thiên Tầm, tốt nhất cô đừng có trêu ngươi tôi.”

Anh ta lúc nào giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Nhất là khi nghĩ đến việc cô đã trao thân, trao lần đầu tiên cho Mộ Dạ Bạch, trong lòng anh dấy lên một cảm giác khó chịu như bị ngàn ngọn lửu thiêu đốt.

Cố Thiên Tầm dừng bước, vẫn ôm chiếc gối quay lại nhìn anh.“Rốt cuộc là anh muốn gì. Cho dù anh dùng thủ đoạn uy hiếp để giữ tôi lại thì cũng chỉ giữ được cái xác không hồn này thôi! Cảnh Nam Kiêu, anh dùng thủ đoạn để ép tôi nhưng không ép được trái tim tôi đâu!”

Cảnh Nam Kiêu giận dữ, trợn mắt gào lên: “Cô không cần lúc nào cũng phải nhắc nhớ tôi trái tim cô đã thuộc về thằng đó.”

“Còn nữa…..” Anh ta vo tròn bộ đồ ngủ trong tay, hít một hơi thật sâu nhìn cô. “Tối nay, cô ngủ trong phòng.Quay lại.”

“Tôi….”

Cô định phản kháng thì Cảnh Nam Kiêu ngắt lời: “Tôi ngủ ở phòng đọc sách”

“….” Cô tưởng rằng mình nghe nhầm, cô nhìn anh đầy ngạc nhiên, ảnh quả là đã quay người bước về phía phòng tắm.

Trong bóng tối lãnh lẽo, dưới ngọn đèn ngủ le lắt, bóng dáng cô như càng trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.

Cô khẽ chau mày, ngồi trên sofa ôm lấy chiếc gối.Anh ta còn chưa ra khỏi phòng, cô không thể nào không mang tâm lí đề phòng.

………

“Uỳnh”.Là tiếng cửa phòng tắm bị đạp mạnh.

Cảnh Nam Kiêu bám chặt hai tay trên chiếc bồn làm bằng đá lưu ly. Từng ngón tay đang gồng lên.

Cô ấy …. Và Mộ Dạ Bạch…..

Nghĩ đến cảnh cô ân ái với một người đàn ông khác đầy hoan lạc, anh thấy như không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh không muốn nghĩ gì lúc này nữa liền mở vòi nước, liên tục vục từng đợt nước lạnh lên mặt.

Chẳng qua cũng chỉ là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên thì có gì quan trọng đâu, chẳng có gì quan trọng hết.

Anh tự nhắc bản thân hết lần này đến lần khác.Lẩm bẩm khoảng mười lần những day dứt trong lòng anh cũng nguôi ngoai phần nào.

……………..

Phòng ngủ im ắng.

Chỉ thỉnh thoảng có tiếng nước róc rách chảy trong phòng tắm.

Cô ôm chiếc gối ngồi thẫn thờ trên sofa, vô cùng mệt mỏi, không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

Cảnh Nam Kiêu tắm xong, thay quần áo ngủ rồi bước ra, đưa mắt nhìn cô đang ngủ trên ghế sofa.

Trên khuôn mặt hiện rõ cô đang không vui, dù là trong giấc ngủ, đôi hàng lông mày vẫn đang chau lại.Nửa khuôn mặt gục dưới gối cùng với mái tóc đen mượt, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy nhất rõ những đau khổ, u uất đang hiển hiện trong cô.

Rời xa người đàn ông đó, khiến cô đau khổ đến vậy sao?

Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng, anh không muốn làm cô tỉnh giấc.

Giữa anh và cô, chỉ khi cô chìm vào giấc ngủ như lúc này, anh mới có thể im lặng ngắm nhìn cô như vậy.

Trước mặt anh, cô luôn luôn như một con nhím xù lông, chỉ hận nỗi không thể phóng những chiếc gai tấn công anh bất cứ lúc nào.

Cảnh Nam Kiêu vẫn không rời mắt khỏi cô, lắng nghe hơi thở của cô, trong lòng anh thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ.

Dường như bao phiền muộn, não nề đang nén chặt trong lòng anh đều tan biến hết.

Đứa con của Tần Tư Lam, thật sự là chuyện ngoài ý muốn của anh. Giờ đây anh, Cố Thiên Tầm và Tần Tư Lam, ba người họ đều như đang đi vào một con ngõ cụt.

Anh không muốn buông tay Cố Thiên Tầm, nhưng anh không thể ép Tần Tư Lam bỏ đứa bé.

Anh hít một hơi thật sâu để không còn phải nghĩ nhiều nữa. Bất giác, anh không ngăn được bản thân mình đưa tay gạt nhẹ những sợi tóc đang vương trên khuôn mặt cô.

Vô cùng cẩn thận, đầu ngón tay không hề chạm vào da thịt cô, vì anh sợ hành động của anh có thể phá vỡ đi giây phút yên bình hiếm có này. Cô vẫn ngủ như vậy, anh cứ thế nhìn cô, môi khẽ mỉm cười.

Trong chốc lát…

Anh cúi người ôm lấy cô và cả chiếc gối vẫn đang trong lòng cô.

Lúc này, cô đột nhiên tỉnh giấc, mở mắt thấy Cảnh Nam Kiêu đang ôm mình, cô hoảng hốt dùng chiếc gối trong tay quăng vào mặt Cảnh Nam Kiêu.

Cảnh Nam Kiêu hùng hổ tức giận.

Chết tiệt!

Người đàn bà này, anh chỉ chạm một chút cũng không được! Sao thằng đó muốn làm gì cũng được chứ.

Anh như bốc hỏa bế thốc cô đặt lên giường. Cô đã hoàn toàn tỉnh giấc, hướng đôi mắt đầy cảnh giác chằm chằm nhìn anh: “Anh đừng có lại gần tôi!”

Anh chẳng những không nghe mà ngay lập tức leo lên giường, giữ chặt lấy thân người đang cố gắng vùng vẫy của cô. Cô tức đến đỏ mắt, cố gắng hết sức giãy giụa.

Cảnh Nam Kiêu cũng từng bừng bừng tức giận: “Cố Thiên Tầm, nếu anh nói muốn em sinh cho anh một đứa con….”

“Anh đừng có mơ”.Cô ngay lập tức ngắt lời anh.

Anh lạnh lùng nhìn cô: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ giao nộp hết những tài liệu kia cho cảnh sát”.

Cô không còn kháng cự nữa, anh nhìn cô từ trên xuống dưới ánh mắt đầy lạnh lùng: “Sao, em có sinh không?”

Cô cắn chặt môi, chặt đến nỗi muốn bật máu.Đôi mắt hiện lên đầy căm phẫn, nhưng cuối cùng cô vẫn bướng bỉnh không nói một lời nào.

Cô đang ngầm chống đối trong im lặng

Ánh mắt Cảnh Nam Kiêu vô cùng phức tạp nhìn cô. Ngay lúc cô tưởng rằng anh ta sẽ làm gì mình, anh lại không có thêm hành động gì nữa, chỉ dồn nén rồi đau đớn thốt lên: “Thiên Tầm, nếu cứ dày vò nhau mãi thế này, tôi và em cùng xuống địa ngục cho rồi.”

…..

Cùng xuống địa ngục….

Cố Thiên Tầm nằm một mình trên giường, vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói của Cảnh Nam Kiêu.

Anh ta nói không sai, cứ làm cái xác không hồn trong nhà họ Cảnh như vậy, còn chẳng bằng xuống địa ngục.Thế nhưng, bây giờ cô thậm chí chẳng còn nơi nào để vùng vẫy được nữa rồi.

Bên ngoài, xì xào những âm thanh cay nghiệt như những mũi dùi đâm vào tim: “Con làm sao thế? Con còn đưa nó về cái nhà này làm gì. Những tấm hình lần trước rõ ràng là nó ngoại tình. Loại con gái lăng loàn như thế con vẫn còn cần sao, con bị cắm sừng như vậy chưa đủ à?”

Tấm hình nào chứ?

Tầm hình như thế nào?Là hình của ai?

Cố Thiên Tầm có chút băn khoăn, nhưng thôi chẳng nghĩ nhiều làm gì, trong chốc lát, cô từ từ nhắm mắt. Là hình gì thì cũng không quan trọng nữa rồi.

“Mẹ, mẹ nói ít thôi được không. Cô ấy là vợ con”

“Con… con đúng là ăn phải bùa mê thuốc lú rồi”.

…..

Ở một nơi khác.

Đêm nay Mộ Dạ Bạch đã uống rất nhiều.Gần đây anh tiệc tùng xã giao cũng nhiều, nhưng vì sức khỏe nên anh cũng hạn chế uống.Nhưng còn tối nay thì không, anh không từ chối bất cứ người nào.

“Mộ tổng, anh vẫn ổn chứ?” Trần Anh Hảo mở cửa xe cho anh. Anh không trả lời, lầm lũi ngồi xuống ghế sau.Đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ, bên ngoài là những ánh đèn neon lấp lánh, nhưng mắt anh lại chất chứa một màu xám xịt.

Trần Anh Hào nhìn anh đầy thương cảm nhưng cũng chẳng thể nói gì, chỉ biết đóng cửa xe rồi lặng lẽ ngồi trên ghế lái.

“Mộ Tổng, anh về Lai Nhân Thành hay về khách sạn?”

Ánh mắt anh vẫn hướng về phía cửa sổ một hồi lâu rồi mới đáp: “Lai Nhân Thành”

Cảm xúc quả là một thứ vô cùng kì lạ. Rõ ràng căn phòng này trước nay vẫn vậy, không hề có thay đổi gì, nhưng….

Tối nay quay về đây, có cảm giác như căn phòng này trở nên trống trải vô cùng.

Trống trải như chính trái tim anh, một cảm giác đau đớn không nói được thành lời.

Giằng xé tâm trí anh từng chút từng chút một.

Anh nhếch mép cười nhạo mình.

Đã qua rồi thời tuổi trẻ điên cuồng nông nổi, nhưng sao vì cô mà anh vẫn không thể nào kiềm chế được nỗi đau đến tột cùng như vậy.

……

Con người vốn dĩ là một thực thể vô cùng mâu thuẫn.

Cố Thiên Tầm vốn dĩ không hề muốn gặp Mộ Dạ Bạch ở khách sạn. Cô sợ bản thân mình sẽ mất kiểm soát, sẽ không kiềm chế được lao vào lòng anh. Thế nhưng, mỗi khi bước đến bên cửa sổ, ánh mắt lại không ngừng hướng xuống phía dưới đầy quyến luyến.

Ở vị trí này, tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn thấy toàn bộ hoa viên của khách sạn.

Thế nhưng….

Đã hai ngày rồi cô không nhìn thấy anh. Điện thoại cũng không hề rung lấy một lần.

Hai người như thế sẽ cắt đứt liên lạc trong âm thầm như vậy.

Cũng tốt…

Thật sự cũng tốt mà.

Giải quyết mọi việc triệt để, dứt khoát là phong cách của anh.

Tính cách anh vốn lạnh lùng, thường không suồng sã tùy tiện.Cô cũng không nên lần nữa mãi làm khó anh.

Đây chẳng phải là điều cô muốn hay sao?

Cô tự an ủi mình nhưng những bức bối xoay vòng trong tâm trí cô ngày một nhiều.

Cảm giác muốn mà không có được, nhớ nhung mà không được gặp thì ra khó chịu đến vậy.

Giờ nghỉ trưa sau bữa cơm, Dương Mộc Tây rủ cô đi shopping ở một trung tâm thương mại cách khách sạn không xa.Dương Mộc Tây muốn mua quần áo mới cho Tiểu Quai, cô cũng muốn đi cho khuây khỏa nên đồng ý đi cùng Dương Mộc Tây.

Trong quầy hàng đồ trẻ em.

Hai người vừa bước vào, Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây sững người khi thấy Tần Tư Lam và Cảnh Dao cũng ở đó.

Hai người họ đang hào hứng chọn đồ trẻ con.

“Không biết đứa bé trong bụng chị là trai hay gái nhỉ. Nếu mà là con gái thì tốt, chúng ta có thể mua cho nó màu hồng, diện đồ thật đẹp cho nó, sau này cứ giao cho em là được.” Cảnh Dao tíu ta tíu tít, vui mừng khôn xiết.

“Chị lại mong nó là con trai đấy”. Tần Tư Lam nói: “Nhà em cần nối dõi tông đường, bác gái chắc mong chị sinh một đứa con trai”.

“Cũng phải.Cố Thiên Tầm đã làm dâu nhà em hai năm rồi, chẳng sinh nở gì, khiến mẹ em nóng mắt vô cùng.Sau đó mới biết, anh trai em là còn chẳng buồn động vào chị ta.Chị nói xem, người đàn bà mà đến chồng mình còn không thèm động vào thì có đáng thương không.Em mà là cô ta, em chết quách đi cho rồi.”

Tần Tư Lam nghe vậy liền bật cười.

“Thiên Tầm, miếng thịt thơm ngon như cậu không bị đồ đầu heo đó ngoạm mất, chúng ta có lẽ nên đốt pháo ăn mừng phải không?”. Tiếng Dương Mộc Tây chen vào khiến hai người họ có chút giật mình.

Ngoài đầu lại nhìn chỉ thấy Thiên Tầm và Mộc Tây đang chọn đồ, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Cảnh Dao giận đến mức quăng ngay thứ đồ đang cầm trên tay: “Dương Mộc Tây, cô dám nói anh tôi như vậy à”

Dương Mộc Tây cười nghiêng ngả: “Ồ, hóa ra anh cô chính là cái đồ đầu heo đó hả?”

Dương Mộc Tây lướt ánh mắt xuống bụng Tần Tư Lam, không nhịn được cười phá lên: “Xem ra, cái thứ bị đồ đầu heo đó ăn thịt, mang một đứa con rồi mà vẫn còn bị người ta cho ra rìa thì mới đúng là nên chết quách đi cho rồi.”

Tần Tư Lam mặt tái nhợt, bàn tay nắm chặt. Lời Dương Mộc Tây nói như chọc vào nỗi đau của cô.

Cô hướng mũi nhọn công kích sang người đang đứng một bên, nãy giờ không muốn nhiều lời với họ: “Cố Thiên Tầm, rốt cuộc cô muốn gì? Tôi đang mang trong mình đứa con của Cảnh Nam Kiêu. Hơn nữa tôi sẽ không bao giờ bỏ nó, Cảnh Nam Kiêu cũng rất quan tâm đến đứa bé này, cô còn quay về nhà họ Cảnh níu kéo Cảnh Nam Kiêu, cô định làm gì? Tôi xin cô buông tha cho anh ấy, có được không?”

Nói đến đây, cô ta làm ra bộ đáng thương.

Cố Thiên Tầm nhìn cô nhưng đang xem một vở hài kịch. Với kiểu suy nghĩ ngây ngô này của cô ta, Cảnh Nam Kiêu chỉ cần nịnh nọt vài lời đúng là dễ như trở bàn tay.

“Nếu cô không ngại thì cứ đến mà cầu xin bố của đứa bé này buông tha cho tôi. Tôi sẽ vô cùng biết ơn cô.”

“Ai bảo cậu hấp dẫn như vậy chứ, bố đứa bé này yêu cậu đến cuồng điên muốn chết. Không như ai kia, mang cái bụng lớn như vậy cũng không bước chân được vào nhà người ta. Đó mới gọi là đáng thương đấy”. Dương Mộc Tây không ngừng mượn gió bẻ măng, hai người họ kẻ tung người hứng, khiến cho mặt Tần Tư Lam mỗi lúc một biến sắc. Đôi mắt không can tâm chăm chăm nhìn Cố Thiên Tầm, ánh mắt như muốn giết chết cô ngay lập tức.

Cảnh Dao vốn định mở lời nói đỡ Tần Tư Lam thì đột nhiên có điện thoại.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?Gì cơ?Có người kiếm chuyện với mẹ á? Mẹ chờ con một chút, con đến ngay đây…. Vâng”.

Cảnh Dao vội vàng cúp điện thoại nói với Tần Tư Lam: “Chị Tư Lam, mẹ em đang ở bên quầy thời trang nữ tranh cãi gì đó với một người phụ nữ lớn tuổi. Em phải đi xem thế nào. Không biết có phải là cái bà già đáng ghét đó không”.

“Ừ, thế em đi đi”.

Cảnh Dao không dừng lại, trước khi đi không quên ném cho Cố Thiên Tầm một ánh nhìn đầy hậm hực: “Chuyện cô nói anh tôi như vậy, tôi sẽ tính sổ với cô sau. Anh tôi sẽ không tha cho cô đâu”.

Cố Thiên Tầm không nói gì.

Cảnh Dao đi rồi, chỉ còn lại một mình Tần Tư Lam ở đây.Cố Thiên Tầm cũng chẳng muốn cãi nhau với cô ta.Cô cũng từng nói, sự tồn tại của Tần Tư Lam sớm đã chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.Từng như chiếc xương cá mắc trong cổ họng, giờ thì đến cá cô cũng chẳng muốn ăn từ lâu rồi.

Dương Mộc Tây cũng không còn châm chọc Tần Tư Lam nữa, hai người họ tiếp tục chọn đồ cho Tiểu Quai, thanh toán rồi bước đi, từ xa nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng lại.

“Tôi là khách hàng VIP ở cửa hàng này, những bộ này tôi đã muốn thì tôi phải được mua nó”.Là bà Trần Di.

Bà ta vẫn luôn kênh kiệu, cao ngạo khinh người như vậy.

“Thưa phu nhân, bộ này và cả bộ này đều là do bà nội tôi chọn trước.Dù phu nhân là VIP thì cũng nên hiểu đạo lí ai đến trước được trước chứ.Nếu như bà vẫn muốn mang nó đi, e là có phần ngang ngược, thất lễ quá.”

Đây là một giọng nữ lạ lẫm, là một người rất trẻ.So với giọng nói oang oang của bà Trần, cô ấy có vẻ mềm mỏng hơn nhiều, thế nhưng sự bực tức thì không hề kém bà Trần chút nào.

“Đi, chúng ta qua đó xem sao”.Dương Mộc Tây vốn thích những chuyện ồn ào như vậy nên kéo tay Thiên Tầm đi.

Bước đến cửa gian hàng cao cấp kia, hai người lại một lần nữa sững lại. Ngoài bà Trần đang đứng đó, họ còn thấy cả Lão Phu Nhân.

“Cô à, xếp hết những thứ đồ vị phu nhân đây thích vào túi, tôi mua hết”.Lão Phu Nhân chẳng buồn nhìn bà Trần, chỉ rút trong túi ra một tấm thẻ, lạnh lùng đặt lên quầy thanh toán.

“Bà lão này, khẩu khí cũng ghê gớm lắm”.Đó là giọng của Cảnh Dao, cô ta tiến một bước đến gần Lão Phu Nhân. Lão Phu Nhân quay lại nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị, ngừng một lúc khiến Cảnh Dao cứng họng, tiu ngỉu.

“Bà ơi, bà không sao chứ”.Lúc này Cố Thiên Tầm mới để ý đến cô gái đang đứng bên cạnh Lão Phu Nhân.

Đó chắc chắn là một thiên kim tiểu thư xuất thuân ngang ngửa Cảnh Dao, nhưng sang trọng, nhã nhặn hơn Cảnh Dao bội phần. Nhẹ nhàng hỏi han, đôi hàng mi dài cong liên tục đưa lên đưa xuống, ở cô ấy toát lên một phong thái vô cùng tự nhiên.

Không biết tại sao, trong đầu Cố Thiên Tầm lại hiện ngay lên ba chữ “Hoắc Thanh Uyển”.

“Yên tâm, bà không sao đâu”. Lão Phu Nhân vỗ nhẹ tay cô gái rồi nói với người bên cạnh: “đóng gói rồi gửi đến khách sạn Hoàn Vũ”.

Nhân viên cầm chiếc thẻ của Lão Phu Nhân trên tay không ngừng lật qua lật lại rồi mới chuyển hướng nhìn bà Trần: “Cảnh phu nhân, thật sự xin lỗi, thẻ của Lão Phu Nhân đây là thẻ VIP, trên thế giới chỉ có ba chiếc như vậy. Quy định của công ty chúng tôi là làm hài lòng khách hàng VIP này vô điều kiện.”