Dưới ánh nắng chiều muộn, từng nét trên khuôn mặt như trở nên rõ ràng hơn, xinh xắn hơn, thu hút ánh nhìn người đối điện. Đang mải mê ngắm nhìn, điện thoại đổ chuông, nhìn thấy là số điện thoại llạ, anh không chần chừ, nhấc điện thoại lên nghe.
Giọng nói từ đầu kia truyền lại khiến anh không khỏi kinh ngạc. Thì ra là chủ tịch Tập đoàn Á Minh.
“Cảnh thiếu gia, nghe nói cậu và thiếu phu nhân li hôn?” Lần này lời nói của Lão Phu Nhân không hề kiêng dè, có vẻ cũng chẳng bận tâm đến thân phận hay là câu nệ lễ nghĩa gì khi hỏi câu hỏi về chuyện đời tư như vậy.
Cảnh Nam Kiêu bất giác liếc nhìn cô gái đang đứng cách mình không xa rồi nói: “Vâng, chúng cháu đang chuẩn bị làm thủ tục, có chuyện gì sao bà?”
Lão Phu Nhân mở cửa nhìn ra phía ngoài: “Nếu ta nói, ta có cách để cho cô ấy không thể li hôn với cậu, cậu thấy thế nào?
Anh có chút không kịp phản ứng, nhưng rồi lại bật cười, nụ cười nhếch mép đầy chua chát. “Có lẽ bà chưa hiểu về tính cách của cô ấy rồi, cô ấy đã quyết điều gì, nhất định sẽ không thay đổi.”
“Đừng vội khẳng định. Dù là tính cách gì thì nó cũng vẫn là một đứa con gái biết yêu. Chỉ cần điểm này thôi, ta có thể giữ nó ở bên cậu. Có điều, không biết Cảnh thiếu gia có đồng ý không?” Nghe giọng Lão Phu Nhan có vẻ rất chắc chắn, dường như bà đã có sẵn những toan tính trong đầu rồi, một sự tính toán hoàn hảo”.
Cảnh Nam Kiêu ngập ngừng, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
Hướng ánh mắt về phía cô.
Dưới ánh nắng, vẻ đẹp của cô như từng nhát từng nhát đâm vào trái tim anh.
Cố Thiên Tầm….
Nếu anh có thể giữ em ở lại bên mình, chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?
“Nếu như cậu còn do dự, ta không làm phiền nữa. Nếu cậu đã quyết định không cần người vợ đó thì hãy coi như ta chưa từng gọi cuộc điện thoại này.” Lão Phu Nhân nói rồi cúp điện thoại.
“Lão Phu Nhân!” Cảnh Nam Kiêu gọi với Lão Phu Nhân, rời ánh mắt khỏi Cố Thiên Tầm rồi nói: “Vậy bà cứ làm theo lời bà nói là được.”
Xin lỗi….
Anh đã không kiềm chế được lòng mình.
Dù biết giữ cô lại là làm trái với những gì cô mong muốn, nhưng anh vốn rất ích kỉ, trước giờ vẫn rất ích kỉ.
Cố Thiên Tầm vừa kết thúc cuộc điện thoại với ông Cảnh Thanh Phong. Đưa mắt nhìn Cảnh Nam Kiêu đang đứng đợi mình. Cô cất điện thoai rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cô không hề chú ý đến thần sắc của Cảnh Nam Kiêu đã thay đổi, cô đi vào bên trong trước. Nhìn bóng dáng cô từ phía sau, Cảnh Nam Kiêu gọi nhỏ “Thiên Tầm.”
“Sao vậy?” Cô quay lại nhìn anh, nhìn thấy sắc mặt không ngừng thay đổi của anh, cô hơi chau mày, tim như ngừng đập dự cảm về những điều không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên….
“Anh… nghĩ lại rồi”
Tay nắm chặt lấy tập tài liệu.
Nhưng gương mặt vẫn cố nở một nụ cười thật bình tĩnh nhìn anh. “Thôi đừng có đùa nữa được không, chúng ta đã đến đây rồi, giấy tờ cũng mang đủ rồi, anh còn gì hối tiếc nữa.”
“Anh không đùa”. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô, ánh mắt vô cùng kiên định: “Thiên Tầm, anh không muốn để em đi!”
“Anh đừng có đùa như vậy chứ”. Cô vẫn cố gắng để bình tĩnh hết sức có thể.
“Nhìn anh giống đang đùa lắm sao?”
Cố Thiên Tầm có cảm giác mình đang bị biến thành trò đùa, “Cảnh Nam Kiêu, mong anh hãy giữ lấy chút phong độ đàn ông cuối cùng, có được không?”
“Dù em có nghĩ thế nào, anh cũng nhất định sẽ không li hôn đâu”
Buông xong lời nói đó, anh quay người bước đi.
Nhìn theo bóng anh, Cố Thiên Tầm đột nhiên có cảm giác lại một lần nữa bị đẩy xuống đáy vực thẳm. Cô từng hi vọng bao nhiêu thì hôm nay lại thấy thất vọng bấy nhiêu.
“Cảnh Nam Kiêu, sao anh lại có thể tùy tiện như vậy?” Cô bước những bước trên đôi giày cao gót cao lênh khênh đuổi theo anh, kéo lấy anh: “Dù có không vì tôi, vì Tần Tư Lam, vì đứa con của hai người thì anh cũng không được thay đổi quyết định như vậy”.
Nhắc đến đứa con, mắt Cảnh Nam Kiêu lóe lên những dọc ngang phức tạp. Anh hạ tầm mắt, nhìn tay cô đang túm chặt lấy anh, từng khớp ngón tay gồng lên trắng bệch.
“Anh quyết định rồi.”
Anh chầm chậm gạt tay cô ra.
Dường như nhận ra sự kiên định trong anh, đôi mắt cô như ầng ậng nước, chỉ trực trào ra rồi buông lời mỉa mai: “Tôi thật sự quá thất vọng về anh. Anh chắc chắn là đang muốn bóp chết cơ hội hòa giải cuối cùng giữ chúng ta đúng không?”
Ánh nhìn của cô khiến trái tim anh như nghẹt thở, nhưng đôi mắt anh dường như không có chút thay đổi.
Cô Thiên Tầm gật đầu, hít thật sâu: “Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa.”
Cô túm chặt đống giấy tờ trên tay, quay người bước đi. Ánh mắt sắc lạnh của khiến Cảnh Nam Kiêu như chết lặng.
Anh không biết quyết định này có phải đã sai rồi không, nhưng khi Lão Phu Nhân nhắn nhủ anh như vậy, anh đã không hề bận tâm tới hậu quả.
Chỉ cần giữ cô lại, chỉ cần giữ cô ở lại là đủ rồi…
“Thiên Tầm….”
Anh gọi cô, nhưng cô còn chẳng thèm quay đầu lại, cảm giác như cô không muốn nhìn anh thêm một giây nào nữa.
Anh cao giọng nói lớn: “Thiên Tầm, em đứng lại.”
Dựa vào cái gì chứ?
Bỡn cợt cô chán rồi, anh dựa vào đâu mà ra lệnh cho cô chứ.
Cô vẫn không dừng bước.
“Nếu em còn bước một bước nữa, Mộ Dạ Bạch có thể đi tù bất cứ lúc nào.”
Lại trò nực cười gì nữa đây?
Cố Thiên Tầm chỉ thấy, lời anh ta nói chẳng có chút liên quan gì đến nhau cả. Nhưng, cái tên kia đã khiến cô dừng bước. Quay đầu lại lạnh lùng nhìn Cảnh Nam Kiêu. “Rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
Anh lấy điện thoại, mở email: “Đây là email anh vừa nhận được, là tài liệu liên quan đến những quan chức lớn trong thành phố và cả những khoản hối lộ củ khách sạn Hoàn Vũ trong những năm gần đây. Em có muốn xem không?”
Khách sạn Hoàn Vũ?
Cố Thiên Tầm sững người, cô ngỡ rằng mình đã nghe nhầm.
Sau khi định thần lại cô mới ý thức được việc gì đang xảy ra. Cô bước lại nhìn Cảnh Nam Kiêu rồi giằng lấy chiếc điện thoại trong tay anh.
Trước mắt cô hiện ra hàng loạt những con số.
Từng dòng từng dòng khiến tim gan cô nóng như bị thiêu đốt. Cho dù cô không học gì về kế toán thì cũng vẫn có thể nhìn ra mối nguy hiểm của những giao dịch kia, từng khoản tiền xuất qua xuất lại đều lên đến con số cả triệu nhân dân tệ.
Nếu đây là sự thật thì ngồi tù là chuyện hết sức hiển nhiên.
Tim cô không ngừng run rẩy, từng ngón tay nắm lại thật chặt. Nhưng khuôn mặt vẫn cố tỏ ra không quan tâm. “Anh nghĩ rằng email nặc danh này có thể lừa được tôi sao? Cảnh Nam Kiêu, tôi không phải là đứa trẻ lên năm lên ba. Tôi không nói những tài liệu về các quan chức lớn kia làm sao mà anh có được, chỉ cần với độ bảo mật tài liệu vô cùng cao của Hoàn Vũ, anh cũng không thể nào có được những con số về các khoản chi của họ”
Cảnh Nam Kiêu cười: “Nếu em không phải đồ ngốc, em cũng nên biết rõcái gọi là gián điệp thương mại chứ. Giống như việc Hoàn Vũ cài gián điệp vào nhà họ Cảnh, anh cũng có thể làm điều tương tự với Hoàn Vũ. Nếu không phải vì những vụ hối lộ này, em nghĩ các hạng mục mới của Hoàn Vũ có thể khởi công nhanh như vậy được sao? Đây đều là những hạng mục do chính quyền nâng đỡ cả.”
Cố Thiên Tầm không phải là không hiểu những gì Cảnh Nam Kiêu nói.
Nhìn những dữ liệu kia cô chỉ muốn xóa đi tất cả theo bản năng nhưng cô cũng biết rất rõ hành động đó chẳng có ích.
Nhưng chưa kịp hành động thì Cảnh Nam Kiêu dường như phát giác ra ý đồ của cô, anh nói: “Em biết rất rõ xóa đi cũng chẳng để làm gì, anh đã cho người sao chép lại rồi. Chỉ cần anh muốn, ngay ngày mai, không, nói đúng hơn là tối nay thôi, có thể gửi những thứ này đến máy tính của tất cả nhân viên tại Hoàn Vũ. Và tất nhiên là cũng có thể gửi cả đến cấp cao hơn nữa…”
“Làm như vậy thật vô liêm sỉ”. Cơn giận giữ khiến giọng nói của cô run rẩy.
“Cảnh phu nhân, tôi chỉ là đang làm một việc mà một công dân hợp pháp nên làm”. Anh nói với giọng đầy chính nghĩa.
“Công dân hợp pháp” cô dè bỉu, “đừng tự tâng bốc mình như vậy, anh trong sạch đến mức độ nào chứ?”
“Đúng như em nói đây, anh chẳng trong sạch gì”. Cảnh Nam Kiêu giật lại chiếc điện thoại, đung đưa trước mặt cô, thần thái vô cùng tự nhiên. “Em cũng có thể tìm những thứ có liên quan đến anh, coi như là chứng cứ để tố cáo anh.”
“Anh…”. Nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta, cô thật sự không thể nói được gì. Cô không dám cứng cỏi đối đầu với anh, dù sao bây giờ cô cũng chẳng có cách nào để biết những con số kia thật giả thế nào.
Hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng. “Rốt cuộc là anh muốn gì. Anh cho tôi xem những thứ này chẳng phải muốn ra điều kiện với tôi sao.”
“Điều kiện của anh chỉ có một mà thôi. Chỉ cần em chấp nhận, anh sẽ xem xét thái độ của em và xóa hết những thứ này.”
Nói đến đây, Cảnh Nam Kiêu nhìn theo đôi mắt sâu thẳm của cô.
Thiên Tầm ngẩn người, tim cô như đột nhiên muốn ngừng đập.
Thật ra, chẳng cần anh ta nói ra, cô cũng đã đoán ra điều kiện của anh ta là gì.
Hai chữ “không được” như muốn bật ngay ra lập tức, nhưng nội dung của email kia như biến thành một thanh sắt chặn ngang họng cô, khiến cô không thể nói ra hai chữ đó được.
Cuối cùng, cô chỉ còn biết nghiến răng: “Anh nói đi”
“Quay về nhà họ Cảnh! Thiên Tầm, anh hứa anh sẽ thay đổi. Anh sẽ không làm khổ em nữa, không thờ ơ với em nữa, hãy tin anh!”. Anh vội vàng nói những lời chắc như đinh đóng cột, ngữ điệu không thiếu sự thành khẩn.
Nhưng, những lời nói này cũng chẳng khiến cô thấy cảm động, thậm chí là thấy phản cảm. “Anh muốn tôi quay lại nhà họ Cảnh, vậy tôi muốn hỏi anh, anh không sợ nhà họ Cảnh sẽ lại loạn lên sao? Tần Tư Lam và đứa con trong bụng cô ta anh định thế nào? Sau khi đứa bé ra đời sẽ gọi tôi là mẹ, hay anh định giữ cả hai người phụ nữ?”
Càng nói cô càng thấy thật hoang đường, không kiềm chế được nên đôi lúc hơi cao giọng khiến cho vài cặp đôi đến làm giấy kết hôn cũng tò mò ngoái lại nhìn.
Cảnh Nam Kiêu phải đối mặt với những phức tạp rối bời, cuối cùng đành nói: “Hãy cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.”
Giải quyết ổn thỏa? Giải quyết thế nào? Lẽ nào bắt Tần Tư Lam phải bỏ đứa con trong bụng?
Cố Thiên Tầm bất nhẫn nhìn anh: “Đợi đến khi anh hiểu thế nào là yêu rồi hãy nói những chuyện này với tôi. Nếu là một người đàn ông yêu một người phụ nữ, họ sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi này để uy hiếp. Hơn nữa, cho dù tôi thỏa hiệp với anh lúc này, tất cả cũng là vì tôi yêu Mộ Dạ Bạch. Một người phụ nữ yêu người đàn ông khác, anh chắc là mình vẫn cần chứ?”
Nhưng lời khẳng định tình yêu cô dành cho Mộ Dạ Bạch đầy thẳng thắn khiến Cảnh Nam Kiêu thấy tim mình như đang thắt lại, càng khiến anh kiên định với quyết định của mình. Ánh mắt đầy u uất, anh gật đầu quyết đoán: “Cần! Cố Thiên Tầm, cả đời này em sẽ không dứt ra khỏi anh được đâu!”
Cố Thiên Tầm lại thấy tức nghẹn, cô không muốn nói thêm một lời nào nữa, đành quay người bỏ đi.
Nhìn cô bước đi, Cảnh Nam Kiêu nói lớn: “Anh cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ, hi vọng sau ba ngày, anh có thể nhìn thấy em ở nhà họ Cảnh”.
Vô liêm sỉ!
Cô vẫn không quay đầu lại, gồng người như thể chuyện này không liên quan đến mình. Thế nhưng, cảm giác lo lắng run rẩy trong lòng, bản thân cô biết rõ hơn ai hết.
Bước lên xe taxi, cô quẳng túi sang một bên, đôi tay đặt trên đầu gối không ngừng run rẩy.
Dạ Bạch ngồi tù?
Cảnh tượng đó cô thật sự không dám nghĩ tới. Cho dù nhà họ Mộ có bản lĩnh ngút trời, nếu nhà họ Cảnh cố tình làm tới, e là anh cũng không thể rũ bỏ được hết vết nhơ này.
Trong lòng chất chứa đầy những lo lắng bất an, cô như người mất hồn.
Vừa về đến khách sạn, Dương Mộc Tây đã vui vẻ nở nụ cười đón cô, vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thiên Tầm, cô cũng thầm đoán được mọi chuyện, nụ cười trên khuôn mặt biến mất ngay tức khắc. “Chắc không phải cái miệng ăn mắm ăn muối của tớ lại đoán trúng rồi đấy chứ?”
……………
Khách sạn Hoàn Vũ.
Trong phòng trà, Cố Thiên Tầm cầm cốc trà uống từng ngụm, cho đến bây giờ môi cô vẫn còn tái nhợt.
Dương Mộc Tây tức giận căm phẫn: “Cảnh Nam Kiêu thật là vô liêm sỉ, dám dùng cách này để uy hiếp cậu. Vậy cậu định thế nào?”
Cố Thiên Tầm lòng dạ rối bời: “Tớ cũng không biết những số liệu mà anh nắm giữ có phải là thật không, tớ muốn hỏi Mộ Dạ Bạch rồi tính tiếp.”
“Nhất định phải làm rõ chuyện này, có điều…..”. Giọng điệu Dương Mộc Tây có chút ngập ngừng, nhìn cô một hồi rồi đưa tay nắm lấy tay cô. “Thiên Tầm, nếu những tài liệu đó là thật thì sao?”
Không khó để cảm nhận bàn tay Thiên Tầm đang run lên.
Nét mặt cô vẫn không có biến chuyển, đôi mắt chăm chăm nhìn chiếc cốc, có vẻ như cô đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Rất lâu sau cô mới chậm rãi nhìn Dương Mộc Tây, gượng gạo nở một nụ cười. “Cậu là người hiểu tớ nhất, theo cậu tớ nên làm thế nào?”
Dương Mộc Tây im lặng hồi lâu không nói gì chỉ nhìn cô. Còn cô thì đã rời ánh nhìn của mình vào vô định.
Ánh mặt trời cũng thật kì lạ, soi rọi lên khuôn mặt cô khiến nó biến thành một màu u ám.
Có thể….
Ngay từ đầu, gặp gỡ Mộ Dạ Bạch là một sự khởi đầu sai lầm. Thế nhưng, ông trời vốn dĩ không để cho người ta đâm lao rồi theo lao, sai rồi cứ tiếp tục sai….
“Thiên Tầm! Lam tổng nhắn cậu mang bảng danh sách đã thông nhất lần trước lên cho anh ấy”. Trong lúc cô đang thất thần thì nghe tiếng một đồng nghiệp gọi.
Cô giật mình đáp: “Vâng, tôi lên ngay đây.”
Dương Mộc Tây lo lắng nhìn cô. “Hay là để tớ mang lên cho”.
“Thôi để tớ lên. Danh sách này đều là do tớ chọn, nếu Lam tổng có hỏi gì tớ còn biết mà trả lời.”
“Cũng được”. Dương Mộc Tây khẽ gật đầu nhìn cô. “Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, đợi mọi việc rõ ràng rồi tính.”
“Tớ biết rồi”. Cố Thiên Tầm đáp lời, quay về phòng làm việc lấy tài liệu rồi lên tầng trên.
Đưa tài liệu cho Lam Tiêu xong, Lam Tiêu xem rồi hỏi cô vài câu. Lúc xong khi bước ra khỏi phòng, không ngờ cô lại gặp Trần Anh Hào đang rảo bước bước tới.
Cô đang thất thần nên không kịp tránh nên đâm sầm vào anh.
“Xin lỗi, xin lỗi Cố Tiểu Thư”. Trần Anh Hào nhanh nhảu cáo lỗi và đỡ lấy cô đang xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững.
“Không sao, là tại tôi không để ý.”
Cố Thiên Tầm ngước nhìn, chỉ thấy sắc mặt vội vàng đầy vẻ căng thẳng của Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào đã làm việc ở Hoàn Vũ nhiều năm, tất nhiên là từng gặp qua rất nhiều người, anh cũng chẳng lạ gì cách đối nhân xử thế, hôm nay lại có vẻ vội vàng hốt hoảng.
Thiên Tầm biết thân biết phận không nên nhiều lời, không nên để ý quá nhiều.
“Trợ lí Trần. Anh làm việc đi ạ, tôi về phòng”. Cô hơi gật đầu như để tạm biệt rồi bước về phía thang máy.
Phía sau cô, tiếng bước chân dồn dập khẩn trương.
“Trợ lí Trần, Mộ tổng nói sẽ đích thân giải quyết việc này!”. Là tiếng của thư kí.
Cố Thiên Tầm hơi dừng bước, bất nhẫn quay đầu lại, thấy sắc mặt của cả hai người đều hơi lo lắng. Trong lòng cô càng thêm nặng trĩu.
“Chuyện này không thể xem thường được, kiểm tra xem những tài liệu này tại sao lại rò rỉ ra ngoài!” Trần Anh Hào dặn dò.
“Đang cho điều tra rồi ạ”.
“Ting”, sau âm thanh đó thang máy từ từ mở cửa.Thông qua bức tường bóng loáng trong thang máy, cô có thể thấy rõ khuôn mặt đang tái nhợt của mình. Cô chần chừ một hồi, mím chặt môi, cuối cùng quyết định quay lại. “Trợ lí Trần.”
Trần Anh Hào đang định lấy điện thoại gọi cho ai đó, nghe thấy tiếng cô liền quay lại: “Cố tiểu thư, có việc gì sao?”
“Xin lỗi, tôi biết anh rất bận, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện….”. Cố Thiên Tầm tiến lại gần, nén giọng hỏi: “Tài liệu bị rò rỉ ra ngoài có phải là vô cùng nhạy cảm không?”
Cô cố hết sức để hỏi một cách tế nhị nhất.
Trần Anh Hào không trả lời ngay, trên mặt có chút thay đổi, Cho dù lúc này Trần Anh Hào không nói gì, trong lòng Cố Thiên Tầm cũng đã biết rất rõ.
Không từ bỏ ý định, cô lại hỏi: “Có phải những tài liệu đó có ảnh hưởng trực tiếp đến Mộ Tổng không?”
“Xin lỗi, Cố tiểu thư, tôi không thể tiết lộ gì nhiều. Nhưng những tài liệu này không những ảnh hưởng đến Mộ tổng mà nó còn có thể khiến cả khách sạn bị xáo trộn.”
Cố Thiên Tầm cố gắng kìm nén.
Tim cô như muốn rớt ra ngoài, cô thấy sững sờ, toàn thân như bất động.
“Cố tiểu thư, cô không sao chứ?” Trần Anh Hào nhìn cô đầy lo lắng.
Xem ra sắc mặt cô không được ổn cho lắm.
“Không sao…”. Cô lắc đầu, giọng cô như lạc đi, không còn chút sực lực nào nữa: “Anh làm việc của anh đi, tôi không làm phiền nữa”.
Cô quay người.
Thẫn thờ bước vào thang máy rồi đứng dựa vào tường.
Cô nhắm mắt, trong đầu hiện lên tất cả những lời đe dọa, uy hiếp của Cảnh Nam Kiêu.
Nếu thật sự anh ta gửi những thứ đó đến khách sạn, hậu quả thật khó có thể lường được.
….
Buổi tối.
Cố Thiên Tầm tắm xong nhưng không thể nào ngủ được.
Mộ Dạ Bạch gọi điện cho cô, qua điện thoại cũng có thể nghe rõ sự mệt mỏi của anh. Cô không nỡ khiến anh thấy thêm áp lực, không hỏi gì nhiều, chỉ dặn anh nghỉ ngơi cho sớm.
Kết quả, cô ngồi một mình trên sofa, tay cầm chiếc điều khiển liên tục chuyển kênh, ngây người nhìn vào màn hình.
Dương Mộc Tây vừa sấy tóc vừa tiến lại: “Đừng chuyển kênh nữa, tớ chóng hết cả mặt rồi.”
“Ừ”. Cô nhẹ nhàng đáp lời, đặt chiếc điều khiển sang một bên. Lúc này, tivi đang chiếu tin tức thời sự. Đúng lúc nội dung nhằm vào việc đưa nhận hối lộ, lên án mạnh mẽ lối sống của bộ phận quan chức.
Nhìn những người đã từng làm mưa làm gió, lúc này cúi đầu trước vành móng ngựa, ánh mắt Cố Thiên Tầm chất chứa đầy u uất, tim đập thình thịnh, toàn thân sững sờ.
Dương Mộc Tây liếc nhìn bản tin rồi lại nhìn cô, rồi nhanh tay tắt tivi. “Không còn sớm nữa đâu, mau ngủ đi, gần đây công trình bắt đầu thi công rồi, bọn mình sẽ ngày một bận hơn đấy.”
Cố Thiên Tầm bị kéo dậy, cô thấy trong lòng mình nặng nề như đang đeo một tảng đá lớn. Nếu những tài liệu trong tay Cảnh Nam Kiêu là thật, cô thật sự không còn con đường nào khác để lựa chọn nữa rồi.
………………….
Trưa ngày hôm sau.
Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây vừa dùng xong bữa, hai người cùng quay về khách sạn, vừa đến sảnh khách sạn thì nghe thấy một đoàn tiếng bước chân dộn dập đằng sau. Cô thảng thốt quay đầu nhìn thì thấy một đoàn quản lí cấp cao xuất hiện, mọi người đều tập trung ở lối đi chính của khách sạn, ai nấy đều mang một nét mặt nghiêm trọng và căng thẳng.
Một chiếc xe công vụ màu đen từ xa chạy tới. Người xuất hiện đầu tiên trước mặt họ là Trần Anh Hào, anh xuống xe mở cửa ghế sau.
Cửa mở ra.
Bóng dáng cao lớn Mộ Dạ Bạch từ trong xe bước ra, mọi người chào hỏi, anh chỉ e hèm một tiếng đáp lại, không hề dừng lại. Trần Anh Hào lên tiếng căn dặn: “Mộ tổng đến rồi, mọi người chuẩn bị cuộc họp.”
Đoàn người do Mộ Dạ Bạch dẫn đầu bước thật nhanh, vượt qua cả Thiên Tầm và Mộc Tây tiến vào bên trong. Không chỉ Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây, ngay cả những người đang đi gần đó cũng phải nhường đường cho đoàn người đi trước. Họ bước qua mang theo một không khí căng thẳng đến đáng sợ.
Mộ Dạ Bạch bước qua Cố Thiên Tầm, ánh mắt họ chạm nhau nhưng chỉ một thoáng thôi, anh đã vội vã bước đi.’
Chỉ thoáng qua cũng thấy những mệt mỏi anh đã trải qua, thế nhưng trước mặt mọi người anh vẫn là trụ cột của khách sạn này, là một người sắt đá.
Tâm trí Cố Thiên Tầm căng lên như dây đàn khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đợi họ đã đi khuất, chỉ còn nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của đám nhân viên: “Hình như khách sạn xảy ra chuyện gì rồi, cả ban quản lí đều có mặt, suốt từ chiều hôm qua đến giờ họp hành liên tục.”
“Nghe nói khách sạn bị rò rỉ một bí mật lớn, cũng không biết tình hình cụ thể thế nào”.
“Còn có người bảo chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến Mộ tổng! Không phải khách sạn sắp có đại họa đấy chứ.”
……
“Thiên Tầm, cậu bình tĩnh”. Dương Mộc Tây vỗ nhẹ lưng Thiên Tầm. Cô đang túm chặt lấy cánh tay Dương Mộc Tây, các ngón tay như muốn bấm sâu vào da thịt Mộc Tây.
“Tớ xin lỗi… tớ căng thẳng quá”. Cố Thiên Tầm ý thức việc mình đang làm nên buông tay ra, thở dài, những nặng nề trong lòng cô vẫn chưa thể nào tan biến được.
Dương Mộc Tây nhìn cô đầy lo lắng, chần chừ một lúc rồi nói: “…. Có lẽ những gì Cảnh Nam Kiêu đang có trong tay đều là thật”.
“Phải”. Cố Thiên Tầm gật đầu. “Chiều nay hết giờ làm, tớ muốn nói chuyện với anh ấy.”
…………………..
Có thể là vì muốn hóa giải những tin đồn thất thiệt đang tồn tại trong khách sạn nên trong lúc tình hình đang vô cùng căng thẳng, khách sạn tổ chức một buổi tiệc chào đón chủ tịch, tất cả nhân viên đều tham dự.
Chỉ duy nhất Cố Thiên Tầm không có mặt.
Cô ngồi trong nhà hàng, mắt nhìn ra cảnh chiều hôm ngoài cửa sổ, tâm tư vo cùng phức tạp. Uống nước và kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của Cảnh Nam Kiêu.
“Sớm hơn những gì anh nghĩ đấy”. Cảnh Nam Kiêu vừa kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, vừa quan sát những lo lắng bất an hiện lên trên khuôn mặt cô.
Cô ấy vội vàng đến tìm mình, có lẽ anh nên cảm thấy vui.
Thế nhưng, nhìn cô đang lo lắng cho một người đàn ông khác, trong lòng anh nổi lên sự đố kị khiến anh như sắp phát điên.
“Trừ điều kiện anh nói lần trước, anh còn bất cứ yêu cầu gì tôi đều chấp nhận!”. Cố Thiên Tầm không có tâm trạng nào để vòng vo với anh.
Anh có vẻ nhưng đang muốn trêu ngươi cô, anh chẳng những không trả lời mà còn thản nhiên vẫy tay gọi người phục vụ gọi đồ ăn. Cố Thiên Tầm vẫn cố gắng nín nhịn, đợi đến lúc người phục vụ đi rồi, cô mới tiếp tục hạ giọng nói: “Trừ việc muốn tôi quay lại nhà họ Cảnh, anh còn muốn tôi làm gì nữa. Chỉ cần anh nói ra, tôi đều chấp nhận!”
“Ngoài việc quay về nhà họ Cảnh, em còn có thể làm gì cho anh nữa? Tất nhiên em không muốn quay về nhà họ Cảnh cũng được, anh có thể dọn ra ngoài cùng em, em sinh cho anh một đứa con, em thấy yêu cầu này thế nào?”
Cố Thiên Tầm mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Cảnh Nam Kiêu, anh quá đáng quá rồi đấy!”
“Trong hai điều kiện kia em có thể chọn một. Hoặc em có thể chọn cách để anh công khai hết những số liệu kia”. Khuôn mặt của Cảnh Nam Kiêu không một chút biến sắc.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm hận. “Bây giờ anh dùng cách này để níu giữ tôi chỉ làm tôi thấy ghê tởm anh hơn thôi.”
Ánh mắt đó, như một mũi dao nhọn đâm thấu tâm can anh.
Rất đau….
Anh nhìn cô rồi chậm rãi lên tiếng: “Nếu không giữ em lại, anh cũng sẽ căm ghét chính bản thân mình.”
Cô không muốn nói với anh ta thêm một câu nào nữa, Cố Thiên Tầm đứng bật dậy, giật lấy chiếc túi bước đi. Cảnh Nam Kiêu đưa tay giữ cô lại, cô cố hết sức vùng ra khỏi anh. Một giây sau đó, anh cũng bật dậy ôm trọn cô vào lòng.
Hành động này khiến cho bao nhiêu sự nhẫn nại của cô muốn nổ tung ra.
Cô cầm chiếc túi quăng mạnh vào mặt anh, chẳng bận tâm đến xung quanh, cô tức đến mức nghiến răng: “Cảnh Nam Kiêu, anh là đồ khốn nạn. Anh nghĩ tôi dễ dàng bị anh ức hiếp như vậy sao?”
“Lúc anh không cần tôi, anh chà đạp lên trái tim tôi dưới chân anh một cách không thương tiếc. Bây giờ anh cần tôi, tôi phải ngoan ngoãn quay về sao? Nhưng bây giờ tôi không cần anh nữa. Dù anh có dùng thủ đoạn uy hiếp tôi cũng không đời nào.”
Nói đến đây cô thấy bản thân mình thật đáng thương, sống mũi cô thấy cay cay.
Đôi mắt cô ngấn lệ khiến cho Cảnh Nam Kiêu thấy vô cùng xót xa. Dù cô có chống cự thế nào, anh cũng không buông tay, thậm chí anh còn muốn ôm cô chặt hơn. “Quay về đi em! Thiên Tầm, chỉ cần em quay về bên anh, anh nhất định sẽ không làm khó em nữa! Anh sẽ đối xử thật tốt với em”.
“Đồ vô liêm sỉ”. Cố Thiên Tầm căm phẫn dành cho anh ta một bạt tai. Anh không phản kháng, chỉ để mặc cô trút hết nỗi lòng.
“Cảnh Nam Kiêu, tôi hận anh”
…..
Ở một nơi khác – Trong bữa tiệc
Sau khi Mộ Dạ Bạch và Lão Phu Nhân lần lượt phát biểu, anh nâng ly rượu vô thức tìm kiếm một bóng hình trong đám đông, nhưng vốn dĩ hình ảnh đó không hề xuất hiện. Vừa định bước về phía Dương Mộc Tây thì lại bị đám đông vây kín, cạn ly chúc tụng.
……
Đẩy chiếc cửa kính nặng nề của nhà hàng, ngoài kia gió đang thổi tới làm cho những sợi tóc kia bay vào mắt cô khiến cho cô đau đến mức suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Ngắm nhìn những ánh đèn neon rực rỡ buổi đêm, cô thật sự không biết mình nên đi đâu về đâu. Cô biết, rồi thì cô cũng sẽ phải thỏa hiệp với Cảnh Nam Kiêu thôi, cô đâu còn lựa chọn nào khác….
Xách chiếc túi một mình bước đi trên con phố, trong tâm trí cô ngập tràn hình ảnh Mộ Dạ Bạch kể từ khi hai người mới quen nhau đến giờ.
Có lẽ, cái gọi là khắc cốt ghi tâm chính là thế này đây. Có lẽ rất lâu rất lâu sau này, cô sẽ không thể nào quên hình bóng đó, dù chỉ là những cái chau mày rất nhỏ.
Nghĩ đến việc sắp phải quay lại nhà họ Cảnh, rời xa Mộ Dạ Bạch, trái tim cô như đang có một bàn tay bóp nghẹt, đau đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa.
Đến thở thôi cũng cảm thấy khó khăn….
Không biết đã đi bao lâu rồi, hai chân cô đau đến mức không còn cử động được nữa mới vẫy một chiếc taxi đến nhà của Dương Mộc Tây.
Cô dựa bên của sổ, người như không còn chút sức lực nào nữa, thẫn thờ nhìn những ánh đèn ngoài cửa số đang soi rọi vào mắt. Ánh đèn càng rực rỡ chói lóa bao nhiêu thì trong mắt cô lại trở nên u ám xám xịt bấy nhiêu.
Cuộc sống của cô, tình yêu của cô, và cả những ước mơ những dự định của cô trong tương lai đều bị Cảnh Nam Kiêu đập tan trong chớp mắt, vỡ tan đến mức chẳng xót lại một chút tàn dư nào.
Còn nữa, nếu cô nói chuyện này cho Mộ Dạ Bạch, anh sẽ làm thế nào? Sẽ trở mặt với Cảnh Nam Kiêu, làm anh ta phát điên rồi vạch trần chuyện này sao?
“Cô ơi, đến nơi rồi”. Là tiếng của tài xế taxi, ngắt quãng dòng suy nghĩ ngổn ngang, kéo cô về với thực tại.
Trả tiền xe rồi mở cửa bước xuống. Tầm giờ này chắc Mộc Tây vẫn đang ở buổi tiệc.
Vậy còn…
Mộ Dạ Bạch thì sao?
Giờ này phút này, anh đang ở đâu? Có nhớ đến cô như cô đang nhớ anh không?
Nghĩ đến Mộ Dạ Bạch, lòng cô như thêm nặng trĩu, cô xách túi đi về phía khu nhà.
Đúng lúc này, một chiếc xe đang chạy tới, ánh đèn pha mạnh mẽ soi rọi khiến cô không mở được mắt.
Chỉ có thể hơi hé mắt rồi tránh vào phía lề đường. Đợi cho chiếc xe đi qua, cô mới cúi đầu, lại tiếp tục bước về phía trước với tâm trạng não nề.
Rẽ đây là đến khu nhà rồi. Đèn hành lang bị hỏng mãi chẳng có ai đến sửa, cô chỉ biết men theo những bức tường bước lên lầu.
Vừa bước được vài bước cầu thang thì nghe thấy có tiếng bước chân đang bước theo. Trong bóng tối mịt mù thế này, cô có chút sợ hãi. Cô giật mình nhưng không dám quay đầu lại. Ngay lập tức toàn thân cô bị ai đó giữ chặt.
“Ai đấy? Làm gì vậy?” Cô hốt hoảng la lên, cố gắng chống cự.
Một cánh tay dài ôm lấy eo cô, mỗi lúc một chặt. Cả người cô đã bị kéo vào một vòm ngực ấm áp cường tráng. Chiếc cằm người đàn ông đó nhẹ nhàng đặt lên vai cô, thì thâm bên tai cô: “Em không cảm nhận được là anh sao?”
Chỉ vài từ đơn giản vậy thôi, trong màn đêm nghe sao sâu lắng đến vậy, như những giọt mưa đang rớt xuống mặt hồ trái tim cô, không kiềm chế được những lăn tăn xao động.
Là anh ấy….
Chính là người đàn ông không ngừng hiện hữu trong trái tim cô.
Những chống cự khi nãy đã không còn cần thiết nữa.
Không gian tĩnh lặng, cô có thể nghe thấy rất rõ trái tim mình đang thổn thức.
Thình thịch… thình thịch….
Từng hồi từng hồi loạn nhịp rung lên.
Dường như không thể kiểm soát nổi. Cô xoay người chủ động vòng hai tay ôm lấy cổ anh. Trong lúc tim anh cũng đang hồi hộp, cô liền gục đầu vào cổ anh, hít hà mùi hương của riêng anh.
Có lẽ… sau này, cô chẳng còn cơ hội để làm những việc này nữa…
Chỉ đơn giản là một cái ôm thôi… cũng khôn còn thuộc về cô nữa…
Nghĩ đến việc này, đôi mắt cô ngấn lệ. Sợ anh phát hiện nên cô đành nhắm mắt, mím chặt môi kìm nén cảm xúc này.
Bản thân cô cũng không rõ cô yêu người đàn ông này từ lúc nào. Nhưng có một điều cô rõ hơn ai hết, tình yêu này đã ngày một trở nên sâu đậm hơn.
“Em sao thế?” Mộ Dạ Bạch ngạc nhiên hỏi.
Anh rất thích thú với cảm giác này, cảm giác cô đang ở đây, ngay trong lòng anh.
Một tay ôm chặt cô, một tay luồn vào gáy cô.
Động tác gần gụi mà tự nhiên, mang theo cả một sự yêu thương mà chỉ có đôi tình nhân mới hiểu được.
Cô hơi ngọ nguậy đầu trên vai anh, một lúc sau, khi chẳng chắn giọng mình không còn gì khác thường, Thiên Tầm mới nói: “Không sao, chỉ là đột nhiên thấy anh nên em bất ngờ quá.”
Nói xong, cô vẫn chưa muốn rời khỏi vòng tay anh, thậm chí còn muốn ốm anh chặt hơn. Nếu có thể, có chỉ ước hai người sẽ mãi mãi ôm nhau như vậy, không bao giờ buông tay.
Mộ Dạ Bạch bật cười.
“Anh không thấy em ở buổi tiệc nên đến thẳng đây. Vừa rồi lái xe đi qua em, em còn chẳng thèm ngẩng đầu nhìn, em đang nghĩ gì vậy?”
“…. Nghĩ nhiều chuyện lắm”. Giọng cô nghe có vẻ rạng rỡ nhưng trong tâm lại đang u ám vô cùng.
Anh không biết rằng cô đang nghĩ về rất nhiều thứ, nhưng từng thứ trong nhiều thứ đó đều là anh.
Anh ở đâu?
Anh ăn tối chưa?
Anh có mệt không?
“Vậy anh có năm trong nhiều thứ đó của em không?” Anh đột nhien hỏi, đưa tay nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ xinh đang gục trên vai anh.
Hai người đã quen với bóng tối, ánh sáng từ đối phương tỏa ra cũng có thể coi là rực rỡ đến lạ. Thiên Tầm bị ánh nhìn của anh khiến cho cứng đờ. Đôi môi căng thẳng không thốt ra thành lời.
Anh cúi đầu, xích lại gần cô hơn một chút, giọng anh thì thầm: “Sao không trả lời anh?”
Đôi môi hồng hào hơi cử động, cô vừa định mở lời thì nghe tiếng bước chân phía dưới tầng, là hàng xóm ở cùng chung cư.
Lúc này mới chợt nhớ ra đây là nơi công cộng. Thiên Tầm đỏ mặt, vội vàng buông tay khỏi cổ anh. “Chúng ta lên nhà trước đã”.
Cô vừa nói hết liền nhanh chóng bước lên tầng, nhìn bóng dáng cô, Mộ Dạ Bạch chậm rãi bước theo, cầm tay cô một cách tự nhiên.
Từng ngón tay anh xen vào ngón tay cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Chỉ là một hành động vô cùng nhỏ, cũng khiến trái tim cô thổn thức.
Đã nói rồi, tay đan chặt nhau, mãi mãi không buông….
Thế nhưng, anh có biết không, chẳng bao lâu nữa anh và cô sẽ phải chia xa, chẳng lâu nữa đâu….
……..
Cố Thiên Tầm đưa anh vào phòng, bật đèn, lấy dép đi trong nhà cho anh thay.
“Chỉ có hai em là phụ nữ ở đây, sao lại có dép đi trong nhà của đàn ông?”. Anh thuận miệng hỏi một câu rồi ngó nghiêng cả căn phòng. Trên giá dép không chỉ có dép của đàn ông mà còn có cả dép của trẻ con.
Ở một góc khác còn xếp đầy đồ chơi trẻ con. Trong phòng cũng có xe đụng của trẻ con.
“Chắc là Mộc Tây chuẩn bị cho Lam Tổng”. Cố Thiên Tầm đặt túi xuống rồi đi vào bếp. “Anh ngồi đi, em pha trà cho anh. Lúc tối anh uống nhiều rượu không?”
Vừa rồi lúc ôm anh, cô có thể ngửi thấy hơi rượu phảng phất.
“Một chút thôi, anh phải lái xe nên không dám uống nhiều.”
Cố Thiên Tầm nhanh chóng mang đến một cốc trà nóng, anh ngồi trên sofa. Chiếc áo sơ mi màu vàng nâu mở hai cúc ngực, có phần uể oải, chứ chẳng có chút quyến rũ nào.
Phía trước để không ít các tài liệu liên quan đến công việc. Anh đưa tay với đại một thứ, ngón tay vừa chạm vào mấy tờ giấy đó, Thiên Tầm đột nhiên nhớ ra, mặt cô biến sắc, vội vàng mang đống tài liệu đi.
Mộ Dạ Bạch thấy bộ dạng có vẻ đề phòng của cô. “Không phải là tài liệu về khách sạn sao?”
“…. Không, là một dự án khác của công ty”. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, Thật ra…. Làm gì có cái dự án nào khác chứ. Chỉ là bên dưới có một tờ đơn xin li hôn mà cho đến giờ Cảnh Nam Kiêu vẫn chưa kí tên.
Cô vẫn chưa li hôn…
Câu nói này, cô cũng không biết nên nói với Mộ Dạ Bạch thế nào. Cho đến giờ, cô vẫn nhớ như in đôi mắt lấp lánh niềm vui của anh tối hôm đó, khi cô thông báo với anh tin này.