Cô rất muốn hỏi, thế nhưng, những dòng nước đang chảy ra từ phía dưới cơ thể cô khiến cô như mụ mị, không thốt ra được lời nào nữa.
“Lẽ ra anh định chờ em li hôn……”. Hơi thở của anh càng lúc càng trở nên gấp gáp, từng ngón tay không ngừng ngịch ngợm nhảy múa bên trong cơ thể cô, từng dòng ấm áp phía thân dưới như muốn trực trào, những thanh âm khiến cho người ta trở nên mê muội, kích thích đến từng dây thần kinh, từng giác quan của cả hai. “Anh không thể đợi lâu hơn được nữa! Anh muốn có em! Cố Thiên Tầm, đêm nay, anh sẽ không tha cho em nữa đâu….”
Từng câu nói của anh sao mà đanh thép như lôi cuốn người ta đến vậy. Từng lời nói chẳng những làm cho người ta không thể ghét bỏ, mà khi nghe còn cảm thấy ngọt ngào đến lạ lùng.
Như thể anh đang không ngừng tuyên bố quyền sở hữu của mình, anh khiến cho đầu óc cô bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Những lời từ chối thừa thãi khi nãy đã không thể nào thốt lên được nữa, thay vào đó là những thanh âm văng vẳng của hạnh phúc, của khoái cảm.
Từng thớ da thịt trắng hồng trên người cô đều nằm trọn trong những nụ hôn của anh, giống như những đóa hoa mơn man chớm nở từng chút từng chút. Cảnh tượng trước mắt anh lúc này giống như một bức họa tuyệt mỹ kiều diễm, không, cho dù có vẽ thế nào cũng không thể lột tả hết được vẻ đẹp của cô lúc này.
Mộ Dạ Bạch chỉ còn biết rằng, bao nhiêu xúc cảm anh khổ tâm kìm nén bây lâu nay như được trút bỏ, đúng ra là anh đã không thể kìm nén lâu hơn được nữa.
Anh chỉ muốn chiếm trọn lấy cô, dốc hết sức lực để chiếm lấy cô, để cho cô chỉ có thể là người đàn bà của anh, của một mình anh.
Để cho bất kì đám đàn ông nào ngoài kia không còn chút tơ tưởng nào nữa.
Một khát vọng chiếm hữu mãnh liệt, đến bản thân anh cũng không lường trước được.
“Chúng ta…. Đừng ở đây….” Cô nói trong hơi gấp gáp, dồn dập.
Hai người họ đang đứng chỉ cách thế giới ngoài kia một tấm cửa, cô sợ rằng những âm thanh của cô sẽ bị những người qua lại nghe thấy.
Mộ Dạ Bạch đang cố gắng hết sức để kiềm chế những ham muốn khám phá cơ thể cô đến cháy bỏng của mình, anh dùng những lí trí mong manh cuối cùng để đồng ý yêu cầu của cô, hai tay anh ôm phần thân dưới của cô rồi nhấc bổng lên, không quên buông lời quyến rũ cô: “Ngoan nào, cuộn chặt vào hông anh nhé”.
Đôi chân dài thẳng đều của cô cuốn chặt vào vòng eo săn chắc cuồn cuộn múi cơ bụng của anh theo bản năng.
Thế nhưng, cô bắt đầu thấy hối hận khi làm việc này.
Tư thế này…..
Những thứ riêng tư nhất của hai người dường như đang cuộn chặt vào nhau, dính lấy nhau, gần gũi hơn bao giờ hết. Cô nhẹ nhàng mở rộng thân dưới, hòa nhịp cùng chuyển động nhịp nhàng của anh, cái thứ nóng ấm đang cuồn cuộn căng lên của anh từng nhịp từng nhịp thôi thúc, kích thích nơi nhạy cảm nhất của cô.
Cô thấy thân mình như không thể trụ vững được nữa liền víu chặt lấy cổ anh, cố gắng ưỡn người để tách ra một chút.
“Ngoan nào, đừng động đậy”
Anh thì thầm nhắc nhở cô, rồi tét một cái thật mạnh vào mông như để trừng phạt cô. Lúc này họ tiếp tục bước những bước thật chắc chắn lên cầu thang.
Thật là nguy hiểm!
Anh đang cố hết sức để kiềm chề nhưng cô gái ngốc này lại không biết rằng chính cô đang kích thích anh.
“Không được đâu…. Dạ Bạch, anh buông em ra nào”. Hai tay cô túm chặt lấy bắp tay anh, cô nói như đang van xin, giọng điệu nghẹn ngào. “Em hơi khó chịu”
Cô khó chịu.
Thứ nước ấm áp không ngừng tuôn trào khiến cô thấy xấu hổ, làm ướt cả cặp đùi cuồn cuộn cơ bắp của anh.
Cô muốn đào cái hố để chui xuống ngay lập tức.
Thứ riêng tư của cô hóa ra lại dễ dãi đến thế sao?... Đây …vẫn còn chưa bắt đầu mà?
Thật ra, cô không biết rằng….
Sự kìm nén của anh còn khó chịu hơn cảm giác của cô nhiều.
Hai thân thể đang bị trói chặt đến mức có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Nhất là khi có thêm những âm thanh khoái cảm phát ra từ cô, càng khiến những chỗ đó như căng lên đến mức khó chịu.
“Mộ Dạ Bạch…. Anh không được ức hiếp em, thả em ra nào…”
Vừa đúng lúc đi đến chiếu nghỉ cầu thang, cô đưa tay níu lấy vai anh. Tâm trí anh như muốn phát điên, e hèm một tiếng, cắn nhẹ lên đôi môi không chịu nghe lời của cô rồi mới thả cô xuống, nhưng….
Còn không để cho cô kịp thở, anh lại mau chóng tiếp tục những nụ hôn cuồng nhiệt, mãnh liệt như vũ bão.
Một chân cô bị anh nhấc bổng lên gác vào hông anh. Anh xích lại gần cô hơn nữa, cái đàn ông của anh như muốn xâm nhập vào chỗ đó của cô ngay lập tức.
Thứ đó đã căng lên nóng bỏng đến đáng sợ, khiến cô thở mỗi lúc một nhanh, tay bám lấy tấm kính đen trên tường, “ đừng mà….ở đây…..”
Cô thấy có chút ngại ngùng.
Tường trên cầu thang được ốp bằng kính đen, dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng hai người miên man phản chiếu lên đó.
Trong gương, những sợi tóc của cô trở nên rối bời.
Ánh mắt mơ màng….
Trên khuôn mặt đỏ bừng, những ham muốn dục vọng khiến cho đôi tai cũng trở nên đỏ ửng, rõ ràng là tận hưởng những trò nghịch ngợm lúc này đây mà.
Trời ơi…
Từ khi nào mà cô lại biến thành kẻ dễ dãi thế này.
Cứ thế này bản thân cô cũng cảm thấy thật xấu hổ.
“Không kịp nữa rồi”. Tay ôm chặt lấy thân dưới của cô, ép sát cô vào người anh. Đôi mắt ướt át lộ rõ những khát khao dục vọng, khiến người khác như bị mê hoặc, “anh không thể đợi được đến lúc vào phòng nữa”
Lúc này, đối với anh mà nói những khoảnh khắc chờ đợi thừa thãi này chẳng khác gì dày vò anh, khiến anh khó chịu vô cùng.
Vóc dáng anh cao lớn, lấn áp lao về phía trước, cái thứ căng lên kia tiến vào cửa mình hồng hào của cô.
Một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể, toàn thân cô run lên, cô hít thở thật nhanh, toàn thân cô đang căng gồng lên. Nơi ấy của cô mềm mại, ẩm ướt, xiết chặt lấy hạ bộ trơn tuột của anh đang ở trong thân thể cô.
Anh nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở càng lúc càng mạnh, những giọt mồ hôi lấm tấm từng giọt trên vầng trán tuấn tú.
“Đừng có ngậm chặt vậy chứ….” Anh trầm giọng vỗ về cô. Phát điên mất. Anh mới chỉ vào một chút thôi mà đã bị cô xiết chặt đến vậy rồi, chỉ e anh căng lên tiến thêm chút nữa sẽ làm đau cô.
“Em… em sợ….” Cô chỉ còn biết thành thật bộc bạch những lo lắng, sợ sệt của mình lúc này.
Lần đầu tiên, đối với một đứa con gái mà nói, có quá nhiều quá nhiều điều chưa chắc chắn. Đối với một phụ nữ đã kết hôn, hành động này của cô thật mất tư cách, rồi người đời sẽ chê cười.
Hơn nữa….
Kích thước của anh quả thật là vừa dài lại quá khổ.
Cô mới chỉ liếc nhìn thôi, toàn thân đã thấy run lên, giờ đây nó đã tiến sâu vào trong thân thể cô, cô thật sự là không thể nào thả lỏng được.
Cô còn sợ đau.
Đau đớn lần trước trong bệnh viện vẫn còn ám ảnh cô.
“Đừng sợ… Anh sẽ không làm em đau đâu…” Mộ Dạ Bạch hôn nhẹ lên gò má đẫm mồ hôi vỗ về cô, cô vẫn có vẻ khá căng thẳng khiến anh không manh động.
Nhưng, tiếp tục thế này không phải là cách hay.
Anh hơi rút lại cái đò một chút, rồi chỉ tiến vào một nửa.
“A….” Cô hơi ngửa đâu, dựa vào tấm kính đen. Mồ hôi đầm đìa nhễ nhại khắp cả tấm thân nõn nà, ngón tay bấu lấy thớ thịt anh.
Đau….
Tấm thân mềm mại của cô đang được mở những cánh cửa bí mật, cảm giác như có gì đó cào xé.
Nhưng….
Đó không phải là cảm giác ớn lạnh khi lần dâud tiên bị máy móc xâm nhập
Mà nó là một cảm giác hoan lạc bao chum tất cả, khiến toàn thân cô run rẩy không ngừng.
“Em có chịu được không? Nếu đau thì nói với anh nhé”
“Anh… cái đó lớn quá… Em không chịu được….” Cô mím chặt môi, lắc đầu quầy quậy. Giọng nói như vỡ vụn.
Anh lại thích sự thẳng thắn của cô.
Hôn môi cô thật sâu, vỗ về cô, giọng nói đấy quyến rũ của dục vọng “Em đừng căng thẳng quá… Nghe lời anh nào! Em giỏi lắm, em làm được mà…”
“Thật chứ?” Cô hỏi anh đầy nghi hoặc, đôi mắt cháy bỏng, đã ngấn lệ.
Cái thứ cứng ngắc rạo rực kia mới vào có một chút, đã khiến cô phải gồng lên thế này, nếu nằm gọn trong thân thể cô, không biết có ngất luôn không?
“Thử thì biết ngay thôi mà….”
Anh cũng muốn dừng lại lắm chứ, nhưng dư vị quyến luyến của cô đang bao trùm lấy anh, khiến lí trí của anh như bị đánh rơi. Anh không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa, anh muốn mau chóng phá đảo, mang đến cho cô những trải nghiệm tuyệt vời nhất. Nghĩ như vậy, anh ôm ấy eo cô, lại một lần nữa anh như sục sôi thâm nhập thật nhanh thật quyết liệt vào thân thể cô.
“A… Mộ Dạ Bạch”
Cô hơi thảng thốt, vẫn hơi thở vội vàng, quá nửa cái đó đã bị trôi tuột vào trong người cô. Toàn thân như sôi sục, tứ chi rã rời. Cô lúc nhịp nhàng, lúc mãnh liệt xiết chặt lấy anh.
Anh vì cô mà phát điên mất.
Toàn thân gồng lên.
“Em muốn kẹp đứt anh sao? Hả?”
Anh thì thầm trêu ghẹo cô, lời lẽ phóng khoáng. Cánh tay to lớn không ngừng ngấu nghiến thân dưới của cô, anh cuồng nhiệt đến mức khiến toàn bộ thân dưới của cô vốn đã rạo rực nay lại càng ướt át.
Lúc hòa mình cùng anh, vẫn có thể có rõ những thanh âm nhèm nhẹp.
Ấm ướt nóng bỏng, từng cái xiết đến khít chặt đến điếng người, chỉ nhẹ nhàng đơn giản như vậy thôi cũng có thể hạ gục bất kì người đàn ông nào….
Khuôn mặt nhỏ của cô mỗi lúc một ửng đỏ, hàng mi khẽ rung. “Anh lui ra đi ạ… em thấy không ổn”
Cô như biến thành một người khác. Anh còn tiếp tục như thế, cô sợ mình sẽ càng phóng khoáng hơn.
Lui ra ư?
Trong tình cảnh này, bất kì người đàn ông nào cũng không thể lui ra được.
Để trả thù những cái xiết chặt của cô, anh nâng nốt chân còn lại của cô lên, cô kêu lên một tiếng kinh ngạc. Anh bắt đầu ra vào điên cuồng trong thân thể cô.
Trời ơi!
Từng chút từng chút, kích thích thật mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của cô. Cô thở những hơi thở như tiết chế bớt cảm xúc đng đang trào. Cô ngẩng đầu, đón nhận hết những hỗn loạn của bầu không khí lúc này.
Một dòng điện tê tái chạy qua, bùng cháy mãnh liệt ở nơi hai người đang chạm vào người. Lí trí của cô ngay lập tức như bị phá tan. Toàn thân cô như đang tan chảy, mỗi lúc một mềm nhũn, tan chảy như nước.
Nhưng, anh không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được.
Thân thể đã không còn kiểm soát được nữa nhưng miệng vẫn không quên buông lời chòng ghèo “Em thoả mãn chứ? Ngoan, nói anh nghe xem nào, em có thích anh chiếm lấy em thế này không? Hả?”
“…..” Thỏa mãn, thỏa mãn đến mức khiến toàn thân cô tan vỡ.
Cũng thích….
Mỗi cú kích thích thật sâu khiến cô như cảm thấy hồn mình đang nhảy múa cùng anh.
Thẹn thùng và tự trọng khiến cô không thể thừa nhận mình đang rất phóng khoáng, chỉ có thể mím môi một cách đáng thương, không nói lên lời.
Mộ Dạ Bạch cũng không cố ghì chặt cô nữa, chỉ là đột nhiên thả lỏng cô một chút, từng bước bước lên lầu. Anh không tiến công mãnh liệt nữa. Nhưng mà cứ chòng chành lắc lư mãi thế này cũng lo cô không trụ được.
Từng dòng*** theo cặp đùi nõn nà của cô rớt xuống bậc thang…
Cô không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được rất rõ.
Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn anh. Anh cười đầy ẩn ý “Xem em kìa, rõ ràng là em cũng rất muốn anh, là tại anh không tốt, đã để em phải đợi lâu như vậy”
Anh luôn cố gắng kiếm chế chờ cho đến khi cô li hôn, nhưng, lúc này anh không thấy có gì đáng hối hận cả, ngược lại còn tự khen ngợi mình có quyết định sáng suốt! Lẽ ra cô phải thuộc về anh sớm hơn mới phải.
“Anh đừng nói nữa mà….” Cô xấu hổ muốn chết, anh vẫn không ngừng trêu đùa cô.
“Nghĩa là, em thích dùng hành động để trao đổi tình cảm phải không?”Anh nháy mắt, dừng bước, nhấp từng hồi mãnh liệt vào thân thể cô. “Điều này thì anh đồng ý”
“…..” Đồ xấu xa. Rõ ràng là anh cố tình hiểu sai ý cô.
Kết quả…
Suốt khoảng thời gian tiếp theo đó, anh và cô đều dùng những hành động thể xác để trao đổi tình cảm.
Đạp tung cửa phòng, anh đè cô xuống giường.
Lúc này hai người mới rời khỏi nhau, cô cứ nghĩ có thể thở phào một cái, ai ngờ đâu, anh lại tiếp tục nhấc gót chân ngọc ngà mịn màng của cô đặt lên vai.
Nơi riêng tư nhất của cô ngay lập tưc đã phơi bày toàn bộ trước mắt anh. Cô ngại đến mức muốn vơ lấy chiếc gối ném anh, liền bị anh dùng phần thân dưới giữ chặt hai tay.
Cô chỉ còn biết nhìn anh với ánh mặt van xin “Đừng nhìn mà, em xin anh đấy”
Cô ngại muốn chết.
Ánh mắt tinh nghịch của Mộ Dạ Bạch rời khỏi chỗ đó, những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống tấm thân trắng ngần của cô, giống như đóa tuyết liên đang kì đua nở, những tinh khiết rơi trên thân cô.
Ánh mắt đầy khát khao cháy bỏng của anh dõi theo đôi mắt mơ màng của cô, anh mở lời: “Không sao, đẹp lắm….”
Một màu hồng nhát, điểm xuyết những dấu vết ái ân như pha lê trong suốt. Sao có thể không đẹp được chứ? Sao có thể không khiến trái tim người khác thổn thức?
“Anh còn nói nữa”. Cô vẫn có chút hậm hực, ấm ức.
Nhìn cô thế này, bất kì người đàn ông nào cũng không thể kìm lòng.
“Vậy thì hành động nhé!” Mộ Dạ Bạch không nhiều lời với cô nữa. Đôi tay to lớn ôm lấy eo cô, trong lúc cô vẫn còn chưa hết kinh ngạc, anh đưa một nhịp dứt khoát vào bên trong.
Cô không kiềm chế được thốt lên một tiếng.
Hai chân đã bị anh khóa trên vai, người đã giữ thành một đường cong, ở tư thế này anh có thể dễ dàng tiến vào sâu hơn nữa.
Mỗi một nhịp như muốn khám phá những nơi khuất sâu nhất trong cơ thể cô, khiến cô như hồn siêu phách lạc.
Cố Thiên Tầm bấu chặt lấy ga giường, toàn thân cô đã ướt đầm mồ hôi.
Cảm giác khoái lạc dưới những nhịp ra vào cuồng nhiệt như vũ bão của anh, cảm giác bản thân có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Làm thế nào bây giờ?
Cô sắp không ổn rồi.
Cô không biết cảm giác này rốt cuộc là gì, cô chỉ biết cử động điều khiển cơ thể mình theo bản năng. Tìm cách thoát ra lúc này chi bằng cô chủ động hiến dâng thân mình cho anh.
Chỗ đó của cô mềm mại, cử động ngày một quyết liệt hơn, xiết mỗi lúc một chặt. Tốc độ ra vào của anh cũng vì thế mà mỗi lúc một nhanh và cuồng nhiệt hơn. Cuộc ân ái càng thêm rạo rực, giống như anh đang muốn xâm chiếm toàn bộ thân thể cô.
Cả căn phòng bỗng chốc chỉ còn những âm thanh tình yêu của hai thân thể chạm vào nhau.
“Em kêu lên đi… đừng cố nín nhịn nữa… nghe lời anh nào”. Anh biết cô cũng không thể kiềm chế lâu hơn được nữa, nhẹ nhàng hạ giọng vỗ về cô, môi anh mơn trớn bên tai cô đầy phóng khoáng.
Quả nhiên…
Được anh khích lệ, cô không còn tâm trí nào để ý đến những xấu hổ chết tiệt kia nữa, cô ôm lấy cổ anh, làn môi hé mở cất lên những tiếng ái ân. Toàn thân cô run rẩy trước những lần tiến công của anh, tinh hoa của tình yêu cũng cứ thế mà tuôn ướt đẫm phía dưới.
Đây rốt cuộc là thứ cảm giác gì chứ….
Khoái lạc… Là cảm giác khoái lạc thấu trời.
Không chỉ là khoái lạc về thể xác…
Cả tâm trí cũng thấy thỏa mãn vô cùng.
Cả người cô rạo rực, cảm giác như đang chạm đến đám cầu vồng rực rỡ đẹp đẽ.
Đôi mắt cô long lanh nhìn anh, hơi thởi anh dồn dập, ngấu nghiến làn môi cô “Có phải là đến lúc em thỏa mãn anh rồi không?”
Cô vẫn chưa hiểu
Đôi mắt vẫn long lanh mơ màng.
Thế nhưng, những đau khổ trên khuôn mặt anh khiến cô không nỡ. Cô đưa tay định lau đi những giọt mồ hôi vương trên trán anh, nhưng lại bị tay anh chặn lại, kéo tay cô lên khóe miệng anh, tiếp tục khống chế cô bằng những nụ hôn quyến luyến mãi không thôi.
Cô run rẩy, phía thân dưới mỗi lúc một rạo rực.
Phía dưới của anh cũng căng hơn rất nhiều.
Không thể đè nèn thêm được nữa bật lên thành tiếng, cắn nhẹ bàn tay cô. “Anh chỉ định để em nghỉ ngơi một chút thôi, em đừng vội chọc giận anh”
Đây mới là lần cao trào đầu tiên của đêm nay, anh muốn cô có thể từ từ cảm nhận từng chút một. Thế nhưng….
Rõ ràng là cô vẫn không biết làm thế nào để tung hứng cùng anh.
Đôi mắt tỏ vẻ thấu hiểu nhìn anh “Đây mà cũng gọi là nghỉ ngơi sao? Anh cho em nghỉ lúc nào chứ?”
Cái thứ cứng ngắc kia vẫn ở trong người cô, thỉnh thoảng vẫn động đậy rồi lại căng phình ra, cô làm sao mà nghỉ được.
Cô còn hơi dịch phần dưới về phía sau, như là muốn mờigọi anh tiến sâu thêm chút nữa.
Mộ Dạ Bạch cũng đến bó tay với đồ ngốc này. Trong lúc lâm trận ái ân vẫn còn cần phải chỉ bảo tận tình như vậy. Có vẻ như cô nghĩ những gì anh nói đều là thật, lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà vẫn còn cần phải nghỉ sao?
“Em không biết nghe lời như vậy, anh thu hồi lại thời gian nghỉ ngơi của em”
Anh hùng hồn tuyên bố.
Một lúc sao, đột nhiên rút khỏi người cô. Cô chớp mắt, nghĩ rằng anh bỏ qua cho cô rồi. Ai ngờ, anh đột nhiên xoay ngược người cô lại.
Tấm lung ngọc ngà láng mịn, phần thân dưới trắng nõn nà, đôi chân dài thẳng tắp, tất cả những gì khiến cho người ta mê mệt nhất đều hiển hiện rõ mồn một ngay trước mắt anh.
Anh hít một hơi rồi ôm lấy cô.
Hôn nhè nhàng lên gáy cô, cô run lên từng hồi, còn chưa kịp xóa hết dư âm của cao trào khi nãy, đã bị anh kéo vào một cuộc chiến mới.
Đôi tay đỡ lấy cặp đùi vẫn còn ướt nhẹp của cô, hôn thật sâu rồi tiến vào từ phía sau một cách dứt khoát, mạnh mẽ,
“A…” Cô ghì chặt vào ga giường đến mức gãy cả móng tay. Toàn thân cô không còn cảm giác. Miệng vẫn đang bị ngấu nghiến nhưng cũng không thể kìm nén được những âm thanh khoái cảm.
Cô không chịu được nữa, hai chân cô níu lấy anh thật chặt.