Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 100: Tình cảm ấm áp




Lam Tiêu đưa anh đến thẳng bệnh viện Vân Sam thuộc tập đoàn Cố Thị. Lúc này máu đã ngừng chảy, chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh còn lưu lại vết máu.

“Gọi giáo sư Phong khoa Não đến đây ngay cho tôi!” Lam Tiêu đứng trong phòng bệnh bảo với y tá.

“Vừa gọi điện thoại rồi ạ, giáo sư Phong sẽ lập tức đến ngay ạ.” Cô y tá không dám chậm trễ, vội vàng nói. Mộ Dạ Bạch, cô biết người này. Một danh nhân như vậy xuất hiện ở trong bệnh viện này thực sự rất thu hút sự chú ý của người khác, khiến mọi người không thể không quan tâm. Mặc dù bệnh án của anh luôn được bảo mật kín với bên ngoài nhưng chỉ cần là người có chút kinh nghiệm sẽ đều nhìn ra được rằng bệnh tình của anh thực sự không đơn giản.

Không lâu sau, một vị giáo sư lớn tuổi tóc trắng như cước mặc áo blouse trắng bước vào.

“Bác Phong, cuối cùng bác cũng đến.” Lam Tiêu lập tức đứng dậy ra đón.

Giáo sư Phong đẩy gọng kính trên mũi một cái, chỉ Mộ Dạ Bạch: “Nằm thẳng, để tôi kiểm tra một lúc.”

Anh nhắm mắt lại, nằm trên giường. Giáo sư Phong cầm chiếc đèn pin vạch mắt anh ta nhìn một lúc. Lam Tiêu hỏi: “Tình hình thế nào ạ?”

“Tạm thời ở lại bệnh viện 2 ngày, tôi sẽ lập tức sắp xếp kiểm tra não cho anh. Xem tình hình thế nào rồi mới nói được!”

Nét mặt giáo sư Phong khá nặng nề, ông cất đèn phin vào túi áo, quay người sang cô ý tá, cô ta vội đưa giấy bút cho ông. Ông viết kín chữ trên tờ giấy rồi dặn dò Lam Tiêu: “Đi làm thủ tục nhập viện đi.”

“Vâng.” Lam Tiêu đáp rồi đi ra trước. Mộ Dạ Bạch đau đầu kinh khủng, miễn cưỡng ngồi dậy, yếu ớt lên tiếng: “Lần này làm phiền bác quá rồi.”

“Đúng là phiền phức thật. Tôi hy vọng cậu ít đến làm phiền tôi thôi, không thì bà nội cậu lại lo lắng thót tim vì cậu mất.” Giáo sư Phong nói.

“Bác đã không muốn để bà cháu lo lắng vậy chuyện cháu nhập viện hôm nay bác cũng đừng nói với bà nữa, tránh để bà lại lo lắng mất ăn mất ngủ.”

“Bà ấy không hỏi thì tất nhiên là tôi sẽ không nói, sau này mà bà ý hỏi thì tôi thật không thể nói dối trước mặt bà ấy được. Đã là bạn mấy chục năm rồi, bà ấy mà biết tôi giấu bà ấy chuyện của cậu thì với tính cách của bà ấy, không biết được là sẽ làm om sòm như thế nào nữa.” Ông Phong than thở.

Nụ cười trên mặt Mộ Dạ Bạch vụt tắt.

“Tần suất đau đầu gần đây ra sao?” Giáo sư Phong chuyển chủ đề câu chuyện về vấn đề bệnh tình của anh.

“Vẫn ổn ạ, lần trước đau là khoảng nửa tháng trước. Lần này đau cũng không nặng lắm.”

“Lần nào cũng chảy máu mũi à?”

“Không phải tất cả ạ.”

“..Ừm.” Ông Phong đáp, ghi lại vào bệnh án.

Ông Phong hỏi gì, anh trả lời nấy. Từ đầu đến cuối chưa từng hỏi bệnh tình ra sao, có nguy hiểm đến tính mạng không.

Hai mươi năm trước, tình trạng ông nội cũng giống anh, bác sĩ điều trị chính cũng là giáo sư Phong. Sau khi phẫu thuật mổ não rất thuận lợi, mọi người ai nấy đều đắm chìm trong vui mừng thì thượng đế đã cho họ một mũi tên chí mạng.

Ba tháng sau, bệnh cũ tái phát, lần này kỳ tích đã không xuất hiện, mà đã cướp đi mạng sống của ông ấy.

Chỉ là...

Lúc đó không ai ngờ được rằng, hai mươi năm sau, cái bóng đen đó lại một lần nữa bao trùm lên Mộ gia.

..............

Sau khi Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây lên máy bay, cô ngồi ở ghế sát cửa sổ, nắm chặt điện thoại trong tay, áp vào tai. Nghe thấy bên kia không nhấc máy, trong lòng cô vừa hụt hẫng vừa hoảng loạn.

Cô tắt máy, thở dài một hơi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô hy vọng tất cả chỉ là do mình nghĩ lung tung.

“Cậu không sao chứ? Mình thấy cậu sau khi vẫy tay chào Mộ Dạ Bạch xong cứ thất thần mãi. Cậu không phải thật sự rơi vào lưới tình rồi đấy chứ?” Dương Mộc Tây chỉ nghĩ là cô lưu luyến không nỡ xa rời anh.

“Lòng mình cứ có cảm giác bất an. Mộc Tây, cậu tiếp xúc với Lam phó tổng lâu như vậy rồi, anh ta có từng nói với cậu về chuyện của Mộ Dạ Bạch không?”

Dương Mộc Tây lắc đầu. “Không có, bọn mình nói chuyện cũng đều là về Tiểu Quai thôi. Đến gặp mình còn không muốn gặp anh ta càng không có chuyện nói việc khác với anh ta rồi. Cậu muốn biết chuyện gì, cậu nói cho mình biết, lần sau mình sẽ hỏi giúp cậu.”

Cố Thiên Tầm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, có lẽ là do mình nghĩ nhiều thôi.”

Cô cũng không gọi điện thoại thêm nữa, có lẽ anh đang bận chuyện, mình cứ gọi điện mãi như vậy có lẽ sẽ khiến anh ngược lại cảm thấy phiền. Dù gì hai người cũng chưa phải chính thức yêu nhau, cũng không còn trẻ con nữa.

Nghe thấy tiếng tiếp viên nhắc nhở trên tổng đài, cô vội tắt nguồn, nhét vào túi xách.

Dọc đường, cô nói chuyện với Mộc Tây, điều này cũng giúp cô để tâm những chuyện khác mà bớt lo lắng đi. Xuống máy bay, cô mở điện thoại ra, tổng đài nhắc nhở có một cuộc gọi lỡ. Cô vui mừng mở ra, rồi lại u buồn nhìn xuống.

Không phải anh, mà là Ngô Ca.

Cô nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy rất lo, trong lúc chờ hành lý liền ra một bên gọi điện thoại cho anh lại lần nữa.

Sau ba tiếng chuông, bên kia liền nhấc máy.

Cô mừng rỡ gọi: “Mộ Dạ Bạch!”

“Cố tiểu thư.” Trả lời cô là một giọng nữ. Là Cận Vân - thư lý của anh. “Mộ tổng hiện đang bận, tạm thời không thể nghe điện thoại của cô được. Cô có việc gì không? Tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”

“Ừm, tôi không có chuyện gì, vậy không làm phiền anh ấy nữa.” Nghe thấy thư ký bảo anh đang bận, Cố Thiên Tầm thở phào. Bận như vậy chứng tỏ anh vẫn ổn, chắc do mình đã nghĩ quá nhiều.

Ý thức được điều này, cô thấy thoải mái hơn. Bên kia Dương Mộc Tây đang gọi cô, cô lập tức vui vẻ đáp lại rồi nhanh chóng dập máy, đi lấy hành lý.

..............

Mộ Dạ Bạch làm xong một loạt các xét nghiệm thì mệt mỏi nằm trên giường nhắm mắt lại. Cận Vân chỉnh điện thoại của anh về chế độ im lặng, đặt trên tủ đầu giường. Sợ tiếng chuông sẽ làm phiền anh nghỉ.

“Giáo sư Phong, tình hình Mộ tổng thế nào rồi ạ?” Cận Vân lo lắng hỏi, cô nghe điện thoại của Lam phó tổng rồi lập tức đem đồ dùng hàng ngày của Mộ Dạ Bạch đến.

Giáo sư Phong thở dài lắc đầu: “Tình hình không hề khả quan chút nào. Khối u trong não đang lớn dần, thuốc lần trước rõ ràng đã bị phản kháng, không còn cách nào chế ngự được sự phát triển của khối u rồi.”

“Vậy giờ phải làm thế nào?”

“Giờ cho thử loại thuốc khác xem sao, tạm thời ở lại bệnh viện quan sát hai ngày. Nếu như chuyển biến xấu thì rất có khả năng dẫn đến mất đi thị giác. Còn có thể...” Giáo sư Phong không nói hết câu, trong lòng Cận Vân hiểu rõ ông định nói gì. “Bác Phong, bệnh tình của Mộ tổng bác nhất định phải nghĩ cách. Hoàn Vũ không thể không có anh ấy được.”

Ông Phong gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

.......................

Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây vừa xuống đến sân bay đã có nhân viên ra đón. Sau khi làm thủ tục khách sạn xong thì liền đi đến ngay khu vực công trường xây dựng khách sạn mới của Hoàn Vũ. Quy mô xây dựng của khách sạn đã được hình thành cơ bản rồi, ngoại trừ công viên bao quanh khách sạn ra, còn có khu vui chơi chủ điểm rộng khoảng 800 ha.

Khu này không được tính là trung tâm thành phố, hiện giờ vẫn một khoảnh tĩnh mịch, thỉnh thoảng có người qua lại. Cố Thiên Tầm đứng ở trên mảnh đất đó, mơ hồ mường tượng ra không lâu sau cảnh phồn hoa thịnh vượng ở nơi đây. Đây là một phần đế quốc mà Mộ Dạ Bạch cùng các cộng sự của anh cùng tạo dựng nên. Còn cô...

Hiện nay cũng là một phần trong đó.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng cô cảm thấy vui hơn, có chút tự hào và hứng khởi.

“Cậu nhìn cái đống đất bùn này có gì mà ngơ ngẩn ra thế?” Dương Mộc Tây cầm thước đo trong tay, đẩy nhẹ cô một cái: “Đừng lề mề nữa, lượng công việc rất nhiều. Tối nay phải đo xong kích thước nội thất rồi đem số liệu đó gửi về để bọn họ sớm chuẩn bị phác họa.”

Cố Thiên Tầm lấy lại tinh thần: “Làm việc thôi!”

...................

Về đến khách sạn, Cố Thiên Tầm xem điện thoại, vẫn không hề có tin tức gì.

Mộ Dạ Bạch không hề gọi lại cho cô, dù chỉ một cuộc điện thoại.

Nằm trên giường, cô xem điện thoại một lúc, tim cô tràn ngập cảm giác hụt hẫng, thất vọng, khiến cô cảm thấy mình thật nực cười.

Là do cô quá đã quá quan tâm!

Càng quan tâm để ý đến thì trong lòng càng nhức nhối, càng cảm thấy bản thân tham lam. Cảm giác này thật khó chịu!

Cô vò tóc đầy bất an, sau đó trùm chăn lên ép bản thân mau ngủ đi. Vừa đặt điện thoại xuống không ngờ lại đổ chuông.

Trong bóng đêm tịch mịch, tiếng chuông vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng đó. Tim cô bỗng đập loạn nhịp. Cô lập tức vồ lấy điện thoại, nhìn thấy số gọi đến trên màn hình, cô thấy trong lòng nở hoa.

Nhưng...

Cô không vội bắt máy ngay mà chỉ xoay người, điều chỉnh lại một chút tư thế nằm, hít thở sâu... sau đó mới ấn nghe, áp lên tai.

“A lô...” cô cố tình kéo dài giọng, giả vờ như đang mơ hồ vừa thức giấc.

Có trời biết đất biết, cô thực ra chẳng buồn ngủ tý nào! Cô luôn nằm đợi điện thoại của anh!

“Em ngủ rồi à?” Giọng Mộ Dạ Bạch trầm trầm truyền đến, trong đêm khuya trở nên cực kỳ gợi cảm. Từng tiếng từng âm một gõ vào trái tim Cố Thiên Tầm. Cô bất giác túm chặt lấy chăn, đáp một tiếng: “Vâng, hôm nay bận cả buổi chiều nên em hơi mệt....”

Giọng cô mềm mại như có phần dỗi.

Mộ Dạ Bạch đứng ở cửa sổ phòng bệnh, ngước mắt nhìn ánh đèn toàn nhà đối diện cười, gương mặt mệt mỏi của anh đầy niềm vui, “Vậy em ngủ đi, anh không quấy rầy em nữa.”

“Em ngủ ngon.”

Ba từ cuối anh nói khiến Cố Thiên Tầm ở bên kia giằng xé đến mức dúi đầu vào chăn. Sau đó cô đã bỏ qua sĩ diện mà gọi giật anh: “Đợi đã!”

Thực ra Mộ Dạ Bạch không có ý định tắt điện thoại, mà anh đợi cô gọi mình.

Đêm dài dằng dặc, có thể nghe thấy giọng cô là một chuyện khiến anh cảm thấy rất yên lòng.

“Sao vậy?” Anh nằm lên giường, quay người theo một thế nằm thoải mái. “Không phải em buồn ngủ rồi à? Giờ nghe giọng em ngược lại thấy rất tỉnh táo.”

“....” Cô có cảm giác ngại ngùng khi bị nói trúng tim đen, vừa nãy do cô quá cuống nên đã không kịp ngụy trang. Cô cắn môi, nói: “Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì em đã tỉnh luôn rồi.”

“Vậy sao?” Mộ Dạ Bạch cười nhỏ, giọng rõ ràng là không tin.

“Tất nhiên rồi, em ngủ không sâu giấc. À, phải rồi, sao giờ này anh mới gọi cho em?” Cố Thiên Tầm lập tức chuyển chủ đề.

“Anh vừa xong việc về nhà.” Anh đã chọn cách nói dối. Thực ra sau khi làm xong các xét nghiệm anh đã mệt quá ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì đã nửa đêm rồi.

Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có mấy chục cuộc gọi lỡ, đủ các khách hàng và giao dịch kinh doanh, chỉ không hề thấy điện thoại của cô. Anh không để ý là bây giờ đã rất muộn rồi, mà lập tức gọi cho cô.

“Hôm nay anh đã đi viện chưa?”

“Ừm, đi rồi.”

“Bác sĩ nói thế nào? Anh đã làm xét nghiệm kiểm tra chưa?” Cô ngồi dậy khỏi giường, lo lắng hỏi.

“Em yên tâm đi, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, uống ít thuốc là khỏi, không có vấn đề gì đâu.” Anh nói bừa vài câu.

Nhưng....

Cảm giác được quan tâm, thật ra cũng rất tuyệt....

“Thật sao?” Cô nghi ngờ hỏi lại.

“Ừm.”

“Vậy em yên tâm rồi, cả ngày nay em đã rất lo lắng, em...” Nghe thấy giọng Mộ Dạ Bạch khẽ cười, cô mới biết mình đã nói toạc hết ra rồi, liền khổ não cắn môi, ngượng chín mặt: “Được rồi, em không nói gì cả. Anh ngủ sớm đi. Em buồn ngủ rồi!”

Cô còn giả vờ ngáp một cái rõ to.

Mộ Dạ Bạch càng cười lớn. “Ngủ thôi.”

..................

Cố Thiên Tầm xấu hổ, vội cúp điện thoại, nằm lại trên giường, nhìn bức tranh trên tường, tự cười một mình. Trái tim lo lắng thấp thỏm cả ngày cuối cùng cũng được yên rồi, rất nhanh sau đó cô đã buồn ngủ. Nằm một lúc đã chìm vào giấc ngủ.

................

Hai hôm sau, Cố Thiên Tầm đi công tác về.

Vừa xuống sân bay, Mộ Dạ Bạch đã gọi điện thoại đến: “Em xuống đến nơi chưa?”

“Em vừa xuống máy bay.”

“Trợ lý Trần đã đến cửa rồi, em ra khỏi cổng sổ 1 là gặp cậu ấy.”

“Thực ra anh không cần cho người ra đón em, em và Mộc Tây có thể tự bắt taxi về được mà.” Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây vừa kéo hành lý ra đã nhìn thấy ngay Trần Anh Hào đang đứng ngoài cửa đợi bọn họ, mặt thoáng nét cười.

“Bây giờ em đi đâu?” Mộ Dạ Bạch hỏi cô.

“Hôm nay là ngày bố chồng em xuất viện, em phải vào viện một chuyến.” Cố Thiên Tầm thật thà nói.

“Bố chồng?”Mộ Dạ Bạch nhắc lại đầy hàm ý, cô luôn gọi rất thuận mồm, khiến anh nhớ đến trong danh bạ điện thoại cô còn có một cái tên “Ông xã”.

Cố Thiên Tầm không nói gì nữa, Mộ Dạ Bạch cũng không hỏi gì về cái tên này nữa, chỉ nói: “Vậy tối nay gặp.”

..................

Sau khi Cố Thiên Tầm đem hành lý về Lai Nhân liền bảo Trần Anh Hào đưa Dương Mộc Tây về. Sau đó cô tự mình bắt xe đi bệnh viện.

Lúc cô đến thì Cảnh Dao đang ở dưới lầu làm thủ tục xuất viện, trong phòng bệnh trừ ông Cảnh Thanh Phong ra thì còn bà Trần Di và Cảnh Nam Kiêu. Thiên Tầm lên tiếng chào hỏi: “Bố, mẹ.” Bà Trần Di chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Vừa nhìn thấy cô, Cảnh Nam Kiêu lập tức đứng dậy, hỏi: “Em vừa đi công tác về à?”

“Ừm.” Cô lãnh đạm trả lời.

“Có mệt không? Thật ra em không cần vội vàng qua đây, bố vẫn còn có mẹ, anh và Tiểu Dao.” Cảnh Nam Kiêu dường như không cảm thấy thái độ lãnh đạm của Cố Thiên Tầm.

“Tôi đến là để thăm bố.” Cô vẫn trả lời ngắn gọi như vậy, không hề có ý muốn nói chuyện tiếp với anh ta.

Cái cảnh này trước mặt hai người già lại có hai tâm trạng khác nhau, một người rất vui còn một người rất bực.

Ông Cảnh rất mừng vì thằng con trai của mình cuối cùng đã có tiến bộ: “Thiên Tầm, bố có chuyện này muốn thương lượng với con.”

Cố Thiên Tầm vội vàng bước đến bên giường: “Bố nói đi ạ.”

“Tức giận thì là chuyện cũ rồi, con xem, bây giờ Nam Kiêu cũng đã hối cải rồi. Theo bố thấy thì con cho nó một cơ hội đi, dọn về nhà mình ở nhé.” Yêu cầu đường đột của bố chồng khiến Cố Thiên Tầm lúng túng. Dọn về nhà? Từ lúc cô bước chân ra khỏi căn nhà đó đã không hề có ý định muốn quay về rồi.

Hiện giờ cô chỉ muốn đợi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc xong là sẽ thuận lợi kết thúc luôn cái cuộc hôn nhân này. Đây cũng là điều mà bố chồng đã từng hứa với cô! Cô còn chưa kịp trả lời thì Cảnh Nam Kiêu đã vội vàng tiếp lời: “Thiên Tầm, em đồng ý đi. Bây giờ sức khỏe của bố không tốt, em đừng để bố phải lo lắng về chuyện của vợ chồng mình nữa.”

Cảnh Nam Kiêu nói ra điều này như thể cô không đồng ý thì là bất hiếu với bố vậy.

Sắc mặt Cố Thiên Tầm trở nên lạnh ngắt.

Bà Trần Di là người đầu tiên phản đối: “Về cái gì mà về? Nó không ở nhà nữa ngược lại rất yên tĩnh, khó khăn lắm tôi mới có được mấy ngày yên ả.”

Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Tầm thầm cảm ơn mẹ chồng vì đã bà đứng trên cùng một lập trường với cô. Cuộc sống một mình hiện giờ của cô cũng yên bình thoải mái hơn trước rất nhiều, cô cũng không muốn phá vỡ nó.

Mặt ông Cảnh sa sầm lại, mắng bà vợ: “Bà có phải không muốn có cháu nữa rồi không? Một đứa con dâu tốt như vậy, không làm sai chuyện gì mà bà không cho nó về là sao? Người sai ở đây là con trai bà!”

“Không làm sai chuyện gì?” Bà Trần Di lườm sang Cố Thiên Tầm một cái, “Ngoài đường người ta đồn thổi gì thì mọi người trong cái nhà này đều biết cả. Đang yên đang lành sao phải ở bên ngoài một mình, không rõ rành rành ra đấy là không chịu nổi cô đơn sao? Sau về mà nó có chửa thật thì chả biết được có phải giống nhà họ Cảnh không đấy!”

Câu nói này khắc vào tim cô chua xót.

Cố Thiên Tầm không nói gì.

“Bà vừa phải thôi!” Ông Cảnh ho một tràng.

Cảnh Nam Kiêu đứng một bên, mặt tím bầm vào. Rõ ràng những lời bà Trần Di nói đã động vào nỗi đau trong lòng anh ta. Mắt anh ta nhìn sang Cố Thiên Tầm đầy oán trách, Cố Thiên Tầm chỉ coi như không nhìn thấy gì, trả lời ông Cảnh: “Bố ạ, con nghĩ có lẽ bố và Nam Kiêu đều rất rõ quyết định của con rồi, con sẽ không thay đổi đâu. Một cuộc hôn nhân vốn không phải chỉ là chuyện giữa con và Nam Kiêu, mà nó còn liên quan đến hai bên gia đình nữa. Con và mẹ như nước với lửa, thật sự không thể miễn cưỡng ở cùng nhau được.”

Cô nhấn mạnh bốn chữ “như nước với lửa”.