Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát

Chương 92: Ngoại truyện 2: 999 đóa hoa hồng dỗ vợ (Tiệp Như - Võ Tinh Huy)




Người ta nói dỗ vợ cũng giống như việc theo đuổi vợ lại từ đầu. Không có kiên nhẫn, không có sự tinh tế thì khó mà thành công.

Nhưng với Võ Tinh Huy thì khác. Anh ta không có máu nhẫn nhục, không có luôn sự tinh tế của một người đàn ông cần có. Ngoại trừ vẻ ngoài lúc nào cũng hài hước, vô tư vô lo thì không được điểm gì nữa.

Và sau chặng đường dài này, Võ Tinh Huy có vẻ đã học được rất nhiều điều.

Sáng sớm, Tiệp Như mở mắt uể oải ngồi dậy khi từ bên ngoài phát ra mấy tiếng động giống như vận chuyển đồ. Cô chau mày, cầm lấy điện thoại bên cạnh xem đồng hồ.

“Má! Mới sáu giờ, bố con thằng nào không cho bà mày ngủ?!” Tiệp Như trừng trừng tức giận, đi xuống giường tiến tới hành lang ban công xem chuyện gì.

Đối với Tiệp Như, một giấc ngủ rất rất quan trọng. Tiệp Như không có thói quen ngủ sớm nhưng lúc nào cũng phải ngủ đủ giấc. Đâm ra cứ có ai làm phiền chuyện tốt của cô đều xứng đáng bị nữ vương phi dao, phi dép!

Mở cửa một cách mạnh mẽ, Tiệp Như nghiêng người dòm ngó. Một vật thể đỏ đỏ, nhỏ nhỏ lại rất nhiều hiện ra. Ánh mắt cô nheo lại, chầm chậm di chuyển theo cách mà cái vật kia nối đuôi nhau.

Nghiên cứu một hồi, thần óc tỉnh táo, Tiệp Như nhận ra đống màu đỏ kia là hoa hồng. Mà không phải một bông, rất nhiều bông hoa hồng xếp thành dòng chữ dài “Tiệp Như, anh xin lỗi”. Và kèm theo một trái tim to bự ở giữa trung tâm.

Cô mở to mắt, Võ Tinh Huy đứng bên trong trái tim to bự ấy, trên tay trái cầm một đóa hoa hồng đỏ thắm, tay phải cầm một chiếc mi-crô. Thấy Tiệp Như cuối cùng cũng ló mặt ra, anh đưa mi-crô lên sát môi, dõng dạc:

“Tiệp Như, chồng xin lỗi!”

Mặt dày! Quá mặt dày! Cô đảo mắt xung quanh, hàng xóm láng giềng đang nhìn vào nhà cô chỉ chỉ trỏ trỏ. Có ngại không chứ?

Vò đầu bứt tóc cô đi vào đóng sầm cửa lại. Võ Tinh Huy ngơ ngác, còn không biết cô có đồng ý lời xin lỗi của mình chưa đã không thấy cô đâu.

Anh nói vào mi-crô thêm vài câu: “Ơ, vợ ơi? Em nghe anh nói đã! Vợ, anh biết lỗi rồi! Vợ tha lỗi cho anh đi!”

Tiệp Như ngồi bên trong, không biết dàn loa lớn đến mức nào mà nghe rõ từng chữ một. Võ Tinh Huy nói đã biết lỗi, chắc chắn là chưa biết lỗi. Hôm cô đứng dưới trời đêm hỏi anh, anh có lỗi gì. Anh đã ngây ngô bảo với cô là vì anh không cho cô đi chơi.

Có muốn đập chết không trời? Rõ ràng là vấn đề tình cảm nhưng Võ Tinh Huy một chút cũng không nhận ra.

Nghĩ đến đây khiến lòng cô nguội lạnh, cô đưa tay quẹt đi những vệt nước mắt tủi thân.

Cô với tay gọi điện thoại cho anh. Võ Tinh Huy bên dưới thấy cô gọi mình thì rất hí hửng nghe máy: “Alo? Vợ à, em tha lỗi cho anh rồi à…”

“Anh dọn đống hoa của anh đi chỗ khác ngay. Tôi còn phải đi làm, đừng làm tôi xấu hổ!” Tiệp Như cắt ngang giọng điệu vui tươi kia, thét.

Võ Tinh Huy đứng chực người, giờ anh mới để tâm trò xin lỗi của mình đã gây ra không ít sự chú ý. Biết vợ chưa hết giận nên anh lủi thủi dọn mớ hoa hồng đi, nhìn từ tầng hai xuống trông Võ Tinh Huy khá đáng thương. Nhưng chốt lại vẫn không biết mình gây ra lỗi lầm gì, chưa đáng được tha.

Tiệp Như vừa nhậm chức tại một công ty có quy mô lớn. Xét về chỗ đứng trong giới kinh doanh thì vẫn chưa phải là ông to bà lớn, vậy cơ mà lực lượng làm việc và phong cách làm việc rất tốt, nhất là hợp với Tiệp Như. Nhẹ nhàng mà không chậm tiến độ.

Xui một cái là hôm đấy chẳng rõ sao bản thân lại đến tháng. Mãi đến khi tăng ca muốn đi vệ sinh, Tiệp Như mới phát hiện ra điều này. Cảm giác vừa khó chịu vừa xấu hổ.

Mặc dù bảo là tăng ca nhưng trong văn phòng vẫn còn một hai người, còn là nam giới. Đang chật vật cắn môi thì chiếc điện thoại cô mang theo đột nhiên reo lên một cuộc gọi.

Vừa hay đó là Võ Tinh Huy, cô đưa lên tai nghe.

Từ đầu dây bên kia vang qua giọng nói lảnh lót của anh: “Em còn làm việc à? Anh tới đón em nhé?”

Tiệp Như tâm trạng không tốt, cô chậc chậc miệng mãi.

“Sao thế? Đến tháng à?” Chẳng rõ vì sao mà anh có thể nói trúng tim đen dễ dàng như vậy.

“Ừ, đến tháng.”

Ban đầu cô trả lời, anh tưởng cô đang đùa. Nhưng suy nghĩ một chập mới cuống cuồng lên: “Sao? Không về được?”

“Ừm, anh đi mua cho em đi. Em gọi bác bảo vệ cho anh vào công ty.” Cô đành lui mình cầu cứu hắn vậy.

Ngay sau đó hai người đã tắt máy, đúng là Võ Tinh Huy đã được vào thẳng công ty, lấy lý do là đưa đồ cho cô và đón cô về.

Hắn không vào nhà vệ sinh nữ, chỉ đứng từ bên ngoài đưa cho cô.

Xong xuôi, Tiệp Như thở phào nhẹ nhõm. Lúc bước ra mới nhận thấy gương mặt đang cười tươi của Võ Tinh Huy.

“Hì, về nhé?”

Mím môi, xem như là trả công cho anh ta, cô gật đầu.

Anh trực tiếp giúp cô lái xe, lúc đến công ty hình như cũng đã ủ mưu đón cô trước, bản thân đi taxi.

Cô tưởng Võ Tinh Huy đưa mình về nhà, nào ngờ, anh dẫn cô đến một quãng trường vắng người gần bên một dòng sông.

Cô quay mặt, nhướng mày: “Sao lại tới đây?”

Võ Tinh Huy hất cằm: “Mau xuống đi.”

Tặc lưỡi, cô nghe theo anh. Anh đỡ cô đến một băng ghế đá cạnh sông ngồi, vỗ vai cô bảo cô ngồi im đấy còn một mình chạy đi đâu đó.

Tiệp Như nhìn bóng dáng Võ Tinh Huy chạy đi thì nhún vai. Nghĩ đến đống hoa hồng trải dài khắp đất lúc sáng, môi cô bất giác cười tủm tỉm. Thật ra mà nói, có Võ Tinh Huy bên cạnh giống như có một người mua vui vậy. Nếu không phải vì bà con hàng xóm khiến cô ngại đến đỏ mặt thì chí ít cũng nên lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh đó.

Lúc Võ Tinh Huy trở lại, trên tay cầm một ly sữa nóng, còn là vị ít đường. “Mua cho em.”

Cô nhẹ nhàng đón lấy. Xem ra có vẻ Võ Tinh Huy đã biết cách quan tâm hơn đến Tiệp Như rồi.

Lúc cô và anh còn sống ở nước ngoài, Tiệp Như thường xuyên rơi vào trạng thái bị anh bỏ rơi, chỉ hận không thể kí giấy ly hôn.

“Tiệp Như.” Bỗng nhiên, Võ Tinh Huy gọi tên cô.

Cô quay sang nhìn anh, “Hả?” Thấy anh đang chỉ tay về một hướng trên trời. Lòng cô có chút tò mò nhìn theo.

Một chùm bong bóng to ơi là to đang lở lửng giữa không trung, đi kèm còn có một hàng chữ: “Anh biết mình phải quan tâm đến em hơn.”

Cô giật mình, quay sang nhìn anh. Đôi mắt Võ Tinh Huy dịu đi, “Tiệp Như, anh thật sự biết lỗi rồi! Lẽ ra anh không nên bỏ mặc em, lẽ ra anh nên quan tâm tới em nhiều hơn thay vì dành hết sự quan tâm đó cho em gái. Anh biết em cảm thấy cô đơn, cảm thấy buồn tủi. Một tháng trở về nước anh đã học được rất nhiều điều… Tiệp Như, tha lỗi cho anh nhé?”

Mới đầu Tiệp Như còn nghĩ Võ Tinh Huy vậy mà vẫn chơi mấy cái trò phong chữ tạo hình trẻ con. Nhưng đến khi anh nói ra mấy lời này, lòng cô ấm áp hơn rất nhiều.

“Đi ăn tối với em không?” Cô thở ra một hơi, mỉm cười.

Võ Tinh Huy hai mắt sáng trưng, gật đầu lia lịa. Còn không phải vợ cậu đã tha lỗi cho cậu rồi à?