Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 91: Bắt đầu ghi hình chương trình




Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ xác định thời gian xong liền cho người thảo luận với tổ chương trình, đến ngày ghi hình, Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong mang hành lý xuất phát. Họ không quay quá trình thu dọn hành lý ở nhà, vì  ý thức lãnh địa của Lục Thừa Phong khá mạnh, không muốn để người lạ vào nhà tiến hành quay chụp, nên họ đến địa điểm tập hợp của chương trình rồi mới ghi hình.

Vì là khách mời bí mật, Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ đến sau cùng rồi cũng không đến thẳng chỗ tập hợp của khách mời, mà chờ ở khách sạn của tổ chương trình, những người khác không biết khách mời tập này là Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ, cũng không nghĩ bọn họ sẽ đến tham gia.

Mỗi lần ghi hình là ba cặp thành viên cố định và một cặp khách mời, trong các thành viên cố định có một đôi vợ chồng diễn viên đã kết hôn nhiều năm, Giang Tắc và Tưởng Lệ; Một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nhà trai Hà Trực xuất thân từ ca sĩ thần tượng, gần đây mới đóng phim, nhà gái Cố Mộng Tinh là diễn viên, hai người quen biết khi quay phim chung; Còn một đôi là tình nhân chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, nhà trai là phú nhị đại, tên Vu Phó, nhà gái là tiểu hoa tuyến một Ngô Gia Giai, cùng tồn tại trong giới giải trí.

Trước kia mọi người đều biết khách mời là ai, hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe được tin đồn. Lần này tổ chương trình giấu kín bưng, mãi tận khi ghi hình cũng không biết.

Cố Mộng Tinh hỏi Hà Trực bên cạnh: “Khách mời lần này là ai nhỉ? Giấu diếm kín như thế, chẳng lẽ là vị tay to mặt lớn nào?”

“Không biết, hoàn toàn không thấy chút tin tức nào liên quan đến khách mời. Anh Giang, các anh có biết không?” Hà Trực và Cố Mộng Tinh cũng không quá nổi tiếng, lần này có thể tham gia chương trình này là nhờ Hà Trực bật lên từ phim truyền hình đang phát sóng, vừa hay chương trình này cùng một đài chế tác, hắn làm nam số hai trong phim  tranh thủ đợt nhiệt này giành được cơ hội. Trong ba cặp thì cặp của hắn có địa vị thấp nhất, nên hơi thích thể hiện. Nhưng cũng không phải không ghi được điểm, trong chương trình họ chủ yếu đảm đương vai trò khuấy động không khí.

“Tổ chương trình giấu kỹ quá.” Giang Tắc vui vẻ nói.

Sau khi đạo diễn phổ biến quy trình, Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ mới kéo va li chậm rãi xuất hiện trong ống kính.

Ba cặp khách mời cố định giật nảy mình, chẳng ai ngờ tổ chương trình có thể mời hai người này đến.

Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ, một người là Lục ảnh đế vạn người ngưỡng mộ trong giới giải trí, một người là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, là người mà nhiều ít ai cũng muốn nhờ vả quan hệ. Huống hồ liên quan đến cuộc hôn nhân của hai người, lời đồn đãi của bên ngoài nhiều vô kể, nên những người khác rất tò mò đến cùng giữa họ ra sao.

Mấy nữ khách mời nhìn chằm chằm vào Tiêu Ninh Dữ, Cố Mộng Tinh chưa từng thấy Tiêu Ninh Dữ, còn Ngô Gia Giai từng được gặp ở một tiệc rượu. Bề ngoài của y bây giờ so với trước kia nói là khác biệt như ngày với đêm cũng không đủ. Nếu không phải y kết hôn với Lục Thừa Phong, với thân phận và tướng mạo này, không thiếu người nhào vào chỗ y.

Riêng Tiêu Ninh Dữ thì không có cảm giác gì, sau khi gầy đi rất ít khi y xuất hiện trước công chúng, lần này công khai, sau này chắc hẳn rất nhiều người có ý đồ tiếp cận. Dù y đã kết hôn, nhưng thật sự có những kẻ vì muốn nổi tiếng, cái gì cũng dám làm. Nhất là khi bên ngoài đồn thổi y và Lục Thừa Phong tình cảm không tốt, cảm thấy họ chỉ chơi đùa qua loa, thì càng nhiều kẻ không có mắt trèo lên. Nên hai người họn tham gia chương trình này, một là cố ý bác bỏ tin đồn nhảm, hai là để bớt vài kẻ ý đồ xấu.

Có điều, hai người vừa đến, có thể suy ra khi chương trình kỳ này được phát sóng nhất định bùng nổ. Không riêng nhóm khách mời, dường như người trong tổ chương trình cũng nhìn thấy tỉ lệ người xem tăng vọt.

Giang Tắc và Tưởng Lệ từng trải nhiều hơn cả, nhanh chóng phản ứng lại, chào hỏi hai người Lục Thừa Phong.

“Lục ảnh đế, Tiêu tổng, hoan nghênh hoan nghênh.” Giang Tắc duỗi tay ra cười nói.

Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ lần lượt bắt tay với hắn rồi tự giới thiệu bản thân.

Không cho họ nhiều thời gian, dù cho hai đôi còn lại muốn bắt chuyện, nhưng tổ đạo diễn đã bắt đầu để họ tiến hành khâu tiếp theo.

Va li hành lý chỉ có thể để quần áo và đồ dùng cơ bản hàng ngày, còn lại phải nộp hết cho tổ chương trình. Mấy cặp khách mời cố định đã ghi hình mấy lần, biết trò kiểm tra va li của tổ chương trình, học khôn, những gì không được phép mang thì sẽ không mang theo, nên lần này chủ yếu là thu va li của Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ.

Có điều ngoài dự liệu, không nhiều đồ trong va li của hai người bị các đạo diễn lấy đi. Trong va li của họ phần lớn là đồ dùng hàng ngày, không khoa trương như mấy cặp khách mời lúc ghi hình tập đầu tiên. Nên khâu này nhanh chóng thông qua, nhóm khách mời cùng lên xe bus được sắp xếp sẵ, xuất phát tới địa điểm ghi hình lần này.

Khách mời cần tự xếp hành lý vào cốp xe, Hà Trực và Cố Mộng Tinh có địa vị thấp nhất, ở bên cạnh chờ những người khác xếp xong họ mới bắt tay vào. Cố Mộng Tinh nhỏ giọng hỏi Hà Trực: “Sao nghe đồn họ hôn nhân kinh doanh tình cảm không tốt cơ mà? Sao lại đồng ý tham gia chương trình thực tế?”

Hà Trực nhíu mày: “Đừng nói nữa, đang ghi hình. Không nên nói thì nói ít thôi.”

“Ồ.” Cố Mộng Tinh nhếch miệng, cảm thấy Hà Trực quá cẩn thận lo nghĩ, ghi hình chương trình mà còn phải uất ức.



Tiêu Ninh Dữ không quen với nhiều máy quay xung quanh như vậy, từ khi bắt đầu ghi hình y không mở miệng nói chuyện, theo sát Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong cũng nhận ra, hai người chọn chỗ ngồi ở sau xe cùng nhau ngồi xuống, Tiêu Ninh Dữ ngồi bên trong sát cửa sổ, Lục Thừa Phong nắm chặt tay y nói: “Không quen với máy quay à em?”

“Vâng.” Tiêu Ninh Dữ gật nhẹ đầu.

Lục Thừa Phong cười cười với y: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Tổ đạo diễn tuyên bố địa điểm lần này xong, khách mời đã quay mấy tập trêu chọc cười nói với tổ đạo diễn, bắt đầu trò chuyện về mấy lần ghi hình trước, bôi bác tổ chương trình.

“Nhiệm vụ lần trước quá khó, tay chân tôi lẩm cẩm, lần này sao mà kiếm đủ điểm.” Giang Tắc cười ha ha nói chuyện, tuy trong tất cả khách mời hắn lớn tuổi nhất, nhưng cũng mới 38 tuổi.

Vu Phó tiếp lời: “Ai nói không phải đâu. Tiêu tổng, Lục ảnh đế, tổ chương trình nói với các anh là tới chơi thôi phải không? Trải nghiệm cuộc sống thong dong ở nông thôn? Các anh phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng đấy, ha ha.”

Vu Phí là phú nhị đại, cũng có công ty của mình, nhưng so ra thì kém hơn doanh nghiệp lớn như Tiêu thị. Tham gia  chương trình này là do Ngô Gia Giai nhõng nhẽo muốn hắn tới, hắn khá là không tình nguyện. Bây giờ nhờ chương trình này kết giao được với người cầm quyền tập đoàn như Tiêu Ninh Dữ, coi như thu hoạch lớn.

Chủ đề hỏi tới Lục Thừa Phong nên Tưởng Lệ cũng nói thuận theo: “Lục ảnh đế, các cậu tham gia chương trình thật sự là vượt ngoài dự kiến của chúng tôi. Sao các cậu lại sẵn sàng tham gia chương trình vậy?”

“Cùng nhau đi chơi thôi mà.” Lục Thừa Phong đáp.

Lục Thừa Phong không dự định nói nhiều, những người khác biết ý cũng không bắt anh nói chuyện nữa. Sau đó Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ cũng không nói chuyện với nhau, thậm chí hình như Tiêu Ninh Dữ còn không vui, trên mặt không có ý cười. Không ít người nghĩ, chắc là Tiêu Ninh Dữ không muốn tham gia chương trình, còn Lục Thừa Phong không hiểu sao nhất định muốn tham gia, xem ra tình cảm giữa hai người đúng như bên ngoài đồn đãi.

Không phải Tiêu Ninh Dữ không vui, chỉ là hoàn cảnh xa lạ, chung quanh còn nhiều máy quay như vậy nên không được tự nhiên. Tiêu Ninh Dữ chưa từng ngồi xe bus kiểu này, bây giờ đã hơi say xe. Lục Thừa Phong nhìn sắc mặt y không tốt lắm, hỏi: “Say xe rồi à?”

Tiêu Ninh Dữ gật đầu: “Hình như hơi hơi.”

Lộ trình thật sự rất xa, trên xe náo nhiệt một lúc đầu rồi bây giờ mọi người cũng yên lặng, nên có thể nghe được đối thoại của Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ phía sau, tò mò ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Lục Thừa Phong vặn chai nước ra đưa tới môi Tiêu Ninh Dữ, dịu giọng nói: “Uống chút nước, rồi ngủ một lát đi. Đến nơi anh gọi em.”

Sau đó đóng chặt chai nước để qua một bên, để Tiêu Ninh Dữ tựa vào vai mình, thấy vẻ mặt Tiêu Ninh Dữ vẫn khó chịu, cúi đầu hôn một cái lên tóc của y, dịu dàng dỗ dành: “Ngủ đi em.”

Mặt những người khác hoặc là nghi ngờ hoặc là kinh ngạc. Lục ảnh đế luôn lạnh lùng hờ hững, từ bao giờ lại lộ vẻ mặt như thế với người khác? Cái này, rốt cuộc là cố ý diễn để ghi hình? Hay là tình cảm chân thực?

Lục Thừa Phong không biết trong đầu bọn hắn đang xoắn xuýt trăm ngàn lần, dạo gần đây anh bận rộn, không nghỉ ngơi đầy đủ, nên dựa vào Tiêu Ninh Dữ, nhắm mắt nghỉ ngơi.