Khi xuống nhà, Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ phát hiện ra thái độ của cha mẹ Tiêu với anh rõ ràng là gần gũi hơn nhiều, mặc dù không rõ là vì sao.
Mẹ Tiêu thấy hai người xuống vội vàng gọi: “Mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
Trên bàn ăn, cha mẹ Tiêu hàn huyên cùng họ chuyện tổ chức hôn lễ, Tiêu Ninh Dữ nói bọn y chưa có ý định công khai, nên hôn lễ sẽ tạm thời không làm, có điều để phụ huynh hai bên gặp mặt vẫn nằm trong sắp xếp.
…
Hai bên thảo luận một chút, hẹn nhau thời gian gặp mặt. Cha mẹ Lục Thừa Phong đặc biệt bay từ thủ đô đến gặp thông gia, vô cùng thuận lợi.
Tuy nói là tạm thời không làm hôn lễ, nhưng mẹ Tiêu và mẹ Lục đã cùng bàn bạc thiếp mời dùng kiểu dáng nào. Cha mẹ Lục vốn hài lòng với Tiêu Ninh Dữ, Lục Thừa Phong thích ai họ không có ý kiến, sau khi gặp Tiêu Ninh Dữ lại càng thêm yêu thích, tính cách tốt lại giỏi giang. Dù sao mẹ Lục gặp Tiêu Ninh Dữ là thích vô cùng.
Còn Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ, không tổ chức hôn lễ đã đành, thời gian đi hưởng tuần trăng mật cũng không có. Phụ huynh hai nhà gặp mặt xong, Lục Thừa Phong phải vào đoàn ngay. Có một bộ phim đã được quyết định từ lâu, lúc trước là giai đoạn chuẩn bị, bây giờ khai máy chính thức. Lục Thừa Phong nhất định phải vào đoàn, lại làm nhân vật chính, quay hơn nửa năm chưa chắc đã xong. Tiêu Ninh Dữ càng không có thời gian rảnh. Tiêu thị triển khai hạng mục mới, là một trong những dự án quan trọng nhất trong năm, nhất định Tiêu Ninh Dữ phải tự mình giám sát.
Dùng lời của Tiểu Chu thì, sau khi kết hôn bọn y chỉ nhiều hơn trước kia một tờ giấy chứng nhận.
Tiêu Ninh Dữ dở khóc dở cười, có điều cũng phải tán đồng cách nói này của cậu.
…
Tiêu Ninh Dữ lại tăng ca, khi quay về nhà thì gặp một người ở ngoài cổng, Khương Duật.
Tiêu Ninh Dữ cứ cho rằng y đã công khai tin tức kết hôn, hẳn là Khương Duật sẽ không quấy nhiễu y nữa. Ai ngờ gã ta lại xuất hiện.
Khương Duật chặn y lại, Tiêu Ninh Dữ bèn tìm một quán cà phê gần nhà ngồi xuống nói chuyện với gã.
” Khương Duật, lời muốn nói tôi đã nói rõ, hẳn là chúng ta không có chuyện gì hay để nói với nhau.”
Khương Duật nhìn chằm chằm tay Tiêu Ninh Dữ, phía trên không có nhẫn. Khương Duật thở phào một hơi, lộ ra nụ cười: “Vì sao em không chịu tin là tôi thích em? Em còn dùng lời nói dối kết hôn để phủi sạch quan hệ với tôi, Ninh Dữ, khi nghe tin em kết hôn, tôi thật sự thấy mình đau đớn đến thở không nổi. Ninh Dữ, em đừng làm tôi sợ như thế được không? Em tin tôi, tôi thật sự yêu em, hãy cho tôi một cơ hội.”
Nghe được tin Tiêu Ninh Dữ kết hôn, đầu tiên Khương Duật bàng hoàng một hồi, nhưng sau đó không chịu tin. Gã nghe ngóng khắp nơi nhưng không hỏi ra được đối tượng kết hôn với Tiêu Ninh Dữ là ai, càng minh chứng cho ý nghĩ Tiêu Ninh Dữ giả vờ của gã. Gã không chờ nổi chỉ muốn liên hệ với y, nhưng không được, đành đến Tiêu thị đợi người, theo đuôi một đường đến chỗ ở của Tiêu Ninh Dữ, chạy tới lặp lại yêu cầu muốn bên nhau.
Đối với sự “cố chấp” này của Khương Duật, Tiêu Ninh Dữ cảm thấy chẳng qua chỉ là một trò cười. Y thuận theo ánh mắt của Khương Duật, biết vì sao gã nghĩ mình kết hôn giả.
Thế là y lôi dây chuyền trong cổ áo ra, nâng trên tay, nói: “Hình như cậu hiểu lầm gì đó thì phải. Tôi thật sự đã kết hôn, nên hi vọng cậu đừng quấy rầy tôi nữa. Khương Duật, trước kia tôi cho cậu cái gì, bây giờ có thể thu hồi cái nấy. Tôi và cậu không có gì để nói cả, cậu tự giải quyết cho tốt.”
Khương Duật vẫn đang ngây ngẩn vì cái nhẫn đập vào mặt, Tiêu Ninh Dữ đã thu hồi dây chuyền lại, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.