Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 46: Trước mắt giảm cân thành công




Lục Thừa Phong bận bịu quay phim, cũng không có nhiều thời gian đưa Tiêu Ninh Dữ đi chơi ở thành phố D. Tất nhiên Tiêu Ninh Dữ biết điều này, huống chi y đến đây không phải đi chơi, hôm sau liền quay về thành phố R, Lục Thừa Phong xin nghỉ mấy tiếng để ra sân bay tiễn y.

“Sau khi quay về nên ăn thì ăn, nên nghỉ thì nghỉ, đừng ép buộc bản thân quá. Nếu cảm thấy tập luyện có gì khó thích nghi thì nói với huấn luyện viên để điều chỉnh chương trình tập. Bộ phim này phải quay hơn nửa năm nữa, đôi khi phải lên núi quay, có lẽ sẽ hồi âm hơi chậm, nhưng anh sẽ gọi điện cho em.” Trước khi Tiêu Ninh Dữ vào đăng ký, Lục Thừa Phong dặn đi dặn lại.

Tiêu Ninh Dữ đáp: “Em biết rồi, em lớn rồi sẽ chăm sóc tốt bản thân mà. Với cả, còn có Tiểu Chu nữa không phải sao? Kiểu gì cậu ta cũng mách cho anh, không biết ai là sếp của cậu ta nữa.”

Lục Thừa Phong nhẹ giọng cười: “Cậu ấy cũng chỉ là quan tâm em.”

Tiêu Ninh Dữ cười đáp: “Em biết mà.”

“Được rồi, lên máy bay đi. Đến nơi thì gọi điện cho anh.” Lục Thừa Phong vỗ vỗ Tiêu Ninh Dữ.

“Ừm, tạm biệt anh.” Tiêu Ninh Dữ cầm hành lí, vẫy vẫy tay với Lục Thừa Phong, sau đó vào phòng chờ VIP.



” Tiêu Ninh Dữ, phim [Thành Tựu] sắp chiếu rồi đó.” Tô Cách gọi điện thoại cho Tiêu Ninh Dữ, vừa kết nối là Tô Cách hưng phấn nói.

“Nhanh như vậy đã được chiếu rồi?” Tiêu Ninh Dữ hơi kinh ngạc, mới cách lúc đóng máy có mấy tháng.

Tô Cách nói: “Phim ít kinh phí, lại không phải chiếu vào ngày nghỉ. Thiệu Tả Toàn và đoàn đội của anh ấy tăng ca chế tác. Vé của suất chiếu đầu tôi đã chuẩn bị tốt cho anh, nhất định anh phải tới đó, lúc trước anh đồng ý rồi.” Bộ phim [Thành Tựu] được Tiêu Ninh Dữ đầu tư đã hoàn thành chế tác và hậu kì, chuẩn bị công chiếu. Đã đến lúc được nhìn thành quả của sự nỗ lực, suất công chiếu đầu tiên đã có thời gian cụ thể, ngay lập tức Tô Cách mời Tiêu Ninh Dữ tới xem.

“Đương nhiên sẽ đến. Lúc nào vậy?” Tiêu Ninh Dữ cười nói. Bộ phim đầu tiên Tô Cách thủ vai nam chính, dù không phải nhà đầu tư, Tiêu Ninh Dữ làm bạn bè của cậu chắc chắn sẽ đi cổ vũ.

“Cuối tuần này, tại thành phố C. Tôi cho người gửi vé cho anh nhé. Chừng nào anh tới chúng ta tụ tập một chút đi, lâu lắm rồi không gặp.” Sau khi đóng máy, Tô Cách trở về thành phố C. Bởi vì phim đang trong giai đoạn bảo mật, tạm thời cậu không nhận công tác khác, giai đoạn tuyên truyền trước khi công chiếu cũng không cần cậu lộ mặt, vừa hay có một kỳ nghỉ cho bản thân, thoải mái ra ngoài đi du lịch. Nếu không phải phim công chiếu chắc chưa chịu về. Hai người vẫn duy trì liên lạc, đến nơi nào Tô Cách cũng gửi ảnh chụp cho y, tự chụp có, ảnh phong cảnh các thứ cũng có, nhưng đúng là rất lâu rồi hai người không gặp nhau.

Dù sao thời gian của Tiêu Ninh Dữ cũng khá thoải mái, tính toán một chút, lúc này đáp ứng cậu: “Được, hai ngày sau tôi sẽ về thành phố C, cậu xem chỗ nào thích hợp họp mặt đi.”

“Ăn lẩu nhá… Ấy… Không được, anh vẫn đang phải giảm cân. Ăn salad? Thôi thôi, ăn hơn nửa năm, nhìn salad là tôi muốn ói, để tôi suy nghĩ một chút…” Nghe Tiêu Ninh Dữ đồng ý xong, ngay lập tức Tô Cách tính đến chuyện ăn uống.

“Không sao, cậu cứ chọn địa điểm, tôi ăn chút gì đó cũng được. Cậu cũng nói tôi đang giảm cân, ăn cái gì cũng phải kiểm soát, nên cậu muốn ăn gì đối với tôi không khác mấy. Chủ yếu tôi muốn ôn chuyện với cậu, ăn gì thì cậu cứ chọn.” Tiêu Ninh Dữ vừa cười vừa nói.

“Vậy tôi chọn nhá?”

“Ừ.”



Tô Cách đến Tiêu Tương Các, hỏi lễ tân, khách đã đến phòng cậu đặt trước. Tô Cách nói lời cảm ơn, nhân viên phục vụ dẫn cậu tới phòng.

“Tô tiên sinh, đến rồi.” Nhân viên phục vụ hướng tay vào phòng bao ra hiệu.

Tô Cách gật đầu: “Cảm ơn.”

” Tiêu Ninh Dữ.” Tô Cách đẩy cửa bước vào, chưa thấy người đã thấy tiếng. Người ngồi trong phòng bao xoay đầu lại, Tô Cách ngây ngẩn cả người, lui ra ngoài ngó ngó số phòng, buồn bực: Không sai mà.

Lại đẩy cửa đi vào.

Tiêu Ninh Dữ thấy cậu lại bước vào, cười: “Tô Cách, cậu đang làm gì đấy.”

Tô Cách mở to hai mắt: “Anh anh anh… Tiêu Ninh Dữ???”

Tô Cách bước mấy bước tới, kéo hai tay Tiêu Ninh Dữ đứng lên, nhìn bên trái một chút bên phải một chút: “Tiêu Ninh Dữ, anh gầy đến mức tôi không nhận ra luôn rồi.”

Tô Cách vừa vào phòng là thấy một soái ca có dáng vẻ đẹp đẽ, tưởng đâu mình vào nhầm phòng.

“Vì sao chứ, vì sao anh gầy đi thì là một soái ca, còn tôi thật vất vả mới gầy được người ta cứ bảo tôi đáng yêu…” Tô Cách nhìn nhìn nửa ngày, bĩu môi phàn nàn.

Tiêu Ninh Dữ cười cười vỗ vai cậu: “Đủ rồi, diễn vừa vừa thôi chứ.”

Tô Cách ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Ninh Dữ: “Anh đã giảm cân thành công rồi, vậy mà lúc trước anh còn nói với tôi phải khống chế ăn uống.”

Tiêu Ninh Dữ rót chén trà cho Tô Cách: “Không có đâu, còn chưa đạt tớt mục tiêu cân nặng trong kế hoạch, cho nên tôi vẫn đang tập gym.”

Tiêu Ninh Dữ cao 1m8, nên lúc trước tự quyết định sẽ giảm xuống còn khoảng 65kg, bây giờ cân nặng của y tầm gần 70kg.

“Tôi cảm thấy anh như này là thành công lắm rồi.” Tô Cách đánh giá Tiêu Ninh Dữ một hồi: “Bây giờ giá trị nhan sắc của anh đủ để tham gia giới giải trí đó, chỉ kém Thiệu Tả Toàn một xíu thôi.”

Tiêu Ninh Dữ phì cười, trêu chọc: “Ôi chao, cậu đánh giá tôi hơi cao rồi, cậu đặt tôi cạnh Thiệu Tả Toàn của cậu luôn cơ đấy.”

Tô Cách hếch đầu lên, đắc ý nói: “Đúng mà.”

“Vinh hạnh của tôi, vinh hạnh của tôi.” Tiêu Ninh Dữ mím môi cười.

Đột nhiên Tô Cách tiến đến trước mắt Tiêu Ninh Dữ, ý tứ sâu xa nói: “Này, anh giảm cân thành công như này, Lục ảnh đế có biết không? Khẳng định là biết ha, anh ấy quan tâm anh như vậy cơ mà.”

“Không, anh ấy vẫn đang quay phim ở thành phố D.” Tiêu Ninh Dữ đáp.

“Ủa, quan hệ giữa hai anh tốt như vậy, sao có chuyện mấy tháng không gặp mặt. Lần nọ không phải anh ấy đặc biệt đến thành phố R để thăm anh sao? Coi như bận công tác, không gặp mặt, vẫn phải gọi video chứ.” Hiển nhiên Tô Cách không tin.

“Cậu xem tôi và cậu cũng lâu vậy mới gặp còn gì.” Tiêu Ninh Dữ nói.

Tô Cách phẩy tay: “Xời, tôi và anh là tình hữu nghị thuần tuý, mấy tháng không gặp là chuyện bình thường. Anh với Lục ảnh đế không giống.”

Tiêu Ninh Dữ kinh ngạc nhìn Tô Cách. Tô Cách đắc ý nói: “Đừng nhìn tôi như thế. Anh không nghĩ xem tôi thầm mến Thiệu Tả Toàn bao lâu à. Ánh mắt anh nhìn Lục ảnh đế ấy mà, còn có ánh mắt của Lục ảnh đế nhìn anh nữa, là bạn bè bình thường chắc?”

Tiêu Ninh Dữ đỏ mặt ngại ngùng. Y thích Lục Thừa Phong, thậm chí hai người đã thổ lộ tâm ý cho nhau biết, nhưng, đó giờ không thể hiện trước mặt người khác, cũng không nói tình cảm giữa y và Lục Thừa Phong ra. Tô Cách nhắc đến như vậy, y ngượng ngùng một cách kỳ quái.

“Tôi vừa nhắc đến Lục ảnh đế là anh thẹn thùng luôn kìa. Tiến triển giữa hai người sao rồi, nói nghe chút coi.” Tô Cách đụng đụng bả vai Tiêu Ninh Dữ, trêu chọc.

Vừa hay nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Tiêu Ninh Dữ cuống quýt cầm đũa gắp thức ăn, lắp bắp nói: “Đồ ăn kìa, mau ăn đi.”

“Tiêu Ninh Dữ, anh đừng đổi chủ đề. Tôi và anh tâm sự chuyện của anh với Lục ảnh đế nào.” Tô Cách cố ý trêu Tiêu Ninh Dữ.

Tiêu Ninh Dữ gắp mấy đũa đồ ăn đặt vào bát Tô Cách, lườm cậu một cái: “Ăn đồ của cậu đi.”