Sáng sớm, Tiêu Ninh Dữ thu thập hành lý xong chuẩn bị quay về. Tiểu Chu xuống trước giúp y trả phòng. Tiêu Ninh Dữ muốn nói lời chào với Lục Thừa Phong.
Cốc cốc cốc.
Tiêu Ninh Dữ giơ tay gõ cửa phòng Lục Thừa Phong.
Chỉ chốc lát sau cửa được mở ra. Lục Thừa Phong đã thay một bộ quần áo nhàn nhã, rõ ràng là chuẩn bị chạy bộ buổi sáng. Anh mở cửa thấy Tiêu Ninh Dữ thì hơi kinh ngạc, trêu đùa: “Sớm vậy? Đây là muốn chạy bộ cùng tôi hả?”
Tiêu Ninh Dữ nở nụ cười: “Lát nữa tôi sẽ trở về, lại đây nói lời chào anh.”
“Hơi tuyệt tình nhỉ. Lúc này không cần tôi nhượng vai diễn nữa, lập tức đi luôn.” Lục Thừa Phong ôm cánh tay dựa vào cửa cười nói.
“Công ty có rất nhiều chuyện chờ tôi về xử lý, không thể không quay lại. Nào được nhàn hạ thoải mái như ảnh đế lớn.” Lúc trước kế hoạch của y là, trong khoảng thời gian xà quần với Lục Thừa Phong ở sơn trang nghỉ dưỡng, buổi tối về khách sạn tranh thủ tăng ca xử lý công việc.
Dù như vậy thì công ty vẫn chất một đống sự vụ. Chuyện vai diễn giải quyết xong, y phải trở về làm việc, nghỉ phép thêm là chuyện không thể. Bằng không y cũng muốn như Lục Thừa Phong ở lại sơn trang chơi mấy ngày.
“Kẻ làm biếng như tôi không bận rộn như Tiêu tổng. Bây giờ Tiêu tổng không cần cầu tôi vai diễn nữa, có phải là tôi hết giá trị lợi dụng rồi không? Sau này không quan tâm tôi nữa?” Lục Thừa Phong nói đùa.
“Nói gì vậy. Lần này vẫn phải cám ơn anh Lục ảnh đế. Khi nào anh về thành phố B, rãnh rỗi tôi mời anh ăn cơm. Chỉ sợ Lục ảnh đế không rảnh, hẹn không tới mà thôi.” Trải qua mấy ngày chung đụng, quan hệ giữa Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong gần gũi hơn chút, khi nói chuyện cũng tuỳ ý hơn.
Lục Thừa Phong câu môi nở nụ cười: “Vậy tôi nhớ kỹ lời cậu nói. Về thành phố C chờ cậu mời tôi ăn cơm.”
“Được, chắc chắn. Vậy tôi đi trước nhé.” Tiêu Ninh Dữ cười nói.
“Hẹn gặp lại.”
…
Tiêu Ninh Dữ đi thang máy xuống đại sảnh tầng một, Tiểu Chu đã giúp y trả phòng xong, nhìn thấy Tiêu Ninh Dữ liền tiến lên đón: “Tiêu tổng, có thể xuất phát rồi.”
Tiêu Ninh Dữ gật đầu: “Được, đi thôi.”
…
Sau khi lên xe Tiêu Ninh Dữ bấm số Khương Duật, Tiêu Ninh Dữ cầm điện thoại có chút thấp thỏm. Bởi vì y không biết nói chuyện nhân vật nam thứ ba cho Khương Duật gã có vui hay không, hay là không muốn nhân vật này, bởi nhân vật gã yêu thích là vai phụ Vu Phi kia.
Trong điện thoại, tiếng “tút tút” kéo dài gần nửa phút mới được kết nối.
“Alo? Có chuyện gì, hiện tại tôi đang bận.”
Điện thoại là Khương Duật nghe, bên gã nghe hơi ầm ĩ, có lẽ là đang ở hiện trường quảng cáo thương hiệu nào đó. Tiêu Ninh Dữ biết gã bận, không nói dài dòng, “Khương Duật, đạo diễn Đào nói [Thần khởi mộ lạc] phải thay đổi nam thứ ba, hiện tại đang tìm diễn viên. Cậu đi thử vai này được không?”
“Nam thứ ba?”
Tiêu Ninh Dữ không nghe ra sự kinh ngạc trong giọng Khương Duật, cho là gã không vui, nói tiếp: “Nhân vật Vu Phi đã được Lục ảnh đế ký kết với đạo diễn Đào rồi. Phần diễn của nam thứ ba không tệ, cũng thuộc tốp đầu. Diễn viên lúc trước nhận vai nam ba là Trịnh Chuẩn, cũng thuộc công ty cậu. Hắn nhận diễn phim khác nên đạo diễn Đào đổi người. Đạo diễn Đào nói để cậu thử xem, có thể không?”
Đương nhiên không có chuyện đạo diễn Đào chủ động đề xuất Khương Duật đi thử vai, là do Tiêu Ninh Dữ đứng giữa thúc đẩy một chút.
Phim của Đào Vi Lý, dù là nam thứ ba cũng khối người tha thiết mong ước. Khương Duật tự mình biết mình, với địa vị của gã không có khả năng được đóng vai quan trọng trong phim điện ảnh, cùng lắm là được diễn một vai nhỏ.
Nhưng là bộ điện ảnh đầu tay, gã không muốn diễn một vai phụ không có cảm giác tồn tại, cho nên, lúc trước gã chọn nhân vật Vu Phi cũng bởi, so sánh với đám nhân vật phụ còn lại thì nhân vật này có phần diễn xuất sắc nhất.
Hiện tại cho hắn một vai nam thứ ba, có lý do gì gã không đồng ý.
“Được, tôi đi thử xem. Cảm ơn.”
Tiêu Ninh Dữ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Không … Không có gì.”
“Vậy tôi đi làm việc trước.”
“Ừm, cậu làm việc đi. Cụ thể chuyện phim điện ảnh tôi để Tiểu Chu nói rõ với người đại diện của cậu. Tôi không quấy rầy cậu nữa, tạm biệt.”
“Ừm, bye bye.”
Kết thúc trò chuyện, Tiêu Ninh Dữ nhìn điện thoại tự mình nở nụ cười một hồi lâu. Nửa ngày sau mới quay đầu nói với Tiểu Chu: “Tiểu Chu, chuyện phim của đạo diễn Đào, cậu cùng người đại diện của Khương Duật tới đoàn phim, hai bên tiếp xúc một chút.”
“Vâng, tôi nhớ rồi. Lát nữa 2 giờ công ty có một hội nghị, đẩy lùi hội nghị để ngài về nghỉ ngơi trước? Hay là… trực tiếp về công ty?” Tiêu Ninh Dữ đi nghỉ phép mấy ngày nay, công việc dồn đống, nên rất nhiều hội nghị xếp hàng chờ y điều hành.
Tiêu Ninh Dữ ấn ấn cái trán, nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi, công việc đang chờ nhiều như vậy, thế nào cũng phải hoàn thành, đào đâu ra thời gian mà ngơi với nghỉ.
Thở dài, Tiêu Ninh Dữ nói: “Trực tiếp về công ty. Hành lý cậu cho người mang về giúp tôi.”
“Vâng. Tôi đi sắp xếp ngay.”