Mục đích đã nói rõ ràng, Tiêu Ninh Dữ không che đậy nữa, càng không cần tìm lý do sứt sẹo, quang minh chính đại chờ Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong vào phòng ăn liền nhìn thấy Tiêu Ninh Dữ, Tiêu Ninh Dữ cũng thấy anh, vẫy vẫy tay: “Lục ảnh đế.”
“Sao thế, hôm nay vẫn muốn bên tôi?” Lục Thừa Phong cười nhạt nói, ngồi xuống cùng bàn với Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ không chút do dự: “Đương nhiên.”
Lục Thừa Phong cười khẽ: “Vậy cậu nghĩ cho rõ, chưa biết tôi sẽ làm gì, đã trả lời chắc chắn thế.”
Tiêu Ninh Dữ mím môi cười nhạt: “Núi đao biển lửa cũng phải đi theo, ai bảo tôi có việc cầu anh chứ.”
Sự bình tĩnh của Tiêu Ninh Dữ không giữ được bao lâu, bởi vì Lục Thừa Phong nói: “Ha, hôm nay leo núi, khả năng là phải leo cả ngày. Nhớ chuẩn bị đầy đủ nước, lương khô. A, cũng có thể chuẩn bị một cái gậy leo núi.”
Vỏ ngoài bình tĩnh của Tiêu Ninh Dữ nứt vỡ, y như bị đóng đinh tại chỗ, nửa ngày không phản ứng lại.
Leo núi?! Một ngày?! Gậy leo núi?!!!
Lục Thừa Phong tao nhã dùng hết bữa sáng, đứng lên nói: “Tôi ăn xong rồi, Tiêu tổng cứ chậm rãi dùng, không vội. Thời gian chúng ta xuất phát còn một tiếng nữa. Tiêu tổng ăn xong có thể từ từ chuẩn bị.”
Đã hơn mười năm Tiêu Ninh Dữ không leo núi. Tất cả loại hình vận động đều nằm ngoài phạm vi yêu thích của y. Bộ môn leo núi đối với người có hình thể như y không quá tốt.
Y cảm thấy leo núi còn khổ hơn chạy bộ sáng sớm nhiều. So sánh thì, y tình nguyện chạy hai tiếng với Lục Thừa Phong mỗi sáng còn hơn.
Leo núi, có đi hay không? Vừa mới nói núi cao biển lửa cũng đi theo, giờ không leo núi mất mặt nhanh quá không nhỉ… Huống hồ,…
Vì vai diễn kia, Tiêu Ninh Dữ cắn răng một cái.
Đi!
…
Leo núi là Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong hai người cùng đi. Lục Thừa Phong không mang theo trợ lý, đương nhiên Tiêu Ninh Dữ không tiện mang.
Mỗi người một chiếc ba lô, xếp vào vật phẩm cần thiết, những đồ dư thừa đều không đem theo.
Vừa mới leo Tiêu Ninh Dữ đã tụt lại phía sau Lục Thừa Phong. Lục Thừa Phong đi ở phía trước, bỏ xa Tiêu Ninh Dữ quá anh sẽ dừng lại chờ y.
Tốc độ của Tiêu Ninh Dữ ngày càng chậm, Lục Thừa Phong lại đứng lại chờ, lần này đợi chừng 15 phút, Tiêu Ninh Dữ mới chạy tới.
Cách Lục Thừa Phong còn vài bước, Tiêu Ninh Dữ thở hổn hển đỡ một thân cây chầm chậm dựa vào ngồi xuống, mở nắp bình nước, ừng ực tu mấy ngụm. Mồ hôi đã sớm làm ướt tóc y, cả mặt đều là mồ hôi, quần áo thể thao trên người cũng ướt sũng.
Lục Thừa Phong cất bước đi về phía y, ngồi xổm xuống trước mặt, mở miệng: “Tiêu tổng, để lên tới đỉnh núi còn mấy tiếng nữa, nếu không thì cậu đi về trước đi.”
“Không sao, tôi nghỉ một phút, rồi chúng ta tiếp tục leo.” Tiêu Ninh Dữ tưởng Lục Thừa Phong chê y đi chậm, vội vã từ chối.
Hiển nhiên là Lục Thừa Phong nhìn thấu suy nghĩ của y, bất đắc dĩ nói: “Tiêu tổng, thành ý của cậu tôi đã nhìn thấy. Nhưng lộ trình leo núi còn một nửa nữa, cậu sẽ không chịu nổi. Không cần miễn cưỡng chính mình, hay là đi về trước đi.”
Lục Thừa Phong thừa nhận lúc bắt đầu leo núi anh có ý muốn đùa giỡn Tiêu Ninh Dữ, anh cho rằng Tiêu Ninh Dữ sẽ giống khi chạy bộ buổi sáng, không kiên trì nổi sẽ bỏ qua, cùng lắm là leo được một tiếng sẽ dẹp đường hồi phủ.
Không ngờ Tiêu Ninh Dữ cứ cắn răng kiên trì như thế, đã hơn hai tiếng trôi qua, nhìn lại Tiêu Ninh Dữ, thở dốc như bị suyễn, mồ hôi trên mặt rơi như mưa. Mấy lần mồ hôi rơi vào trong mắt, Lục Thừa Phong thấy y lau lau mấy lần.
Rõ ràng là không kiên trì nổi, vẫn cứng đầu chống đỡ. Lục Thừa Phong nhìn mà không thể không mủi lòng.
“Bây giờ tôi đi về, anh sẽ đồng ý nhường lại vai diễn sao?” Ngồi một chốc, Tiêu Ninh Dữ hơi hơi hồi sức, ít ra thì hô hấp đã chậm rãi bình phục.
Lục Thừa Phong trầm mặc nửa ngày, không trả lời.
Tiêu Ninh Dữ liếc xéo anh một cái, thầm nghĩ: Vậy tôi xuống núi làm gì.
Lục Thừa Phong nghiêng người ngồi cạnh Tiêu Ninh Dữ, nói: “Bên ngoài đồn đãi rất nhiều về cậu và Khương Duật. Nhiều nhất là… nói hắn là tình nhân cậu bao dưỡng.”
“Không phải, chúng tôi đang qua lại.” Tiêu Ninh Dữ lập tức giải thích quan hệ của bọn y. Y không thích người khác nói y bao dưỡng Khương Duật, y thích Khương Duật như vậy, hơn nữa Khương Duật tốt như thế, y không chịu được người khác chửi bới gã.
Nếu không phải Khương Duật nói không muốn công khai quan hệ của hai người, y đã sớm chiêu cáo thiên hạ, bọn y đang yêu nhau, Khương Duật là bạn trai chính thức của y, cái gọi là bao dưỡng không hề tồn tại.
“Nếu như cậu muốn nâng đỡ hắn, đầu tư một bộ phim để hắn làm nam chính rất dễ dàng. Tại sao cố tình phải tốn công tốn sức theo tôi đòi một vai phụ nhỏ.”
Lần trước vô tình nghe được đối thoại của bọn họ, Lục Thừa Phong biết rằng, vai diễn này là Khương Duật muốn, để Tiêu Ninh Dữ giúp gã lấy.
Nhưng, so với cả bộ phim đại chế tác, một vai phụ nhỏ bé không tính là gì. Lục Thừa Phong luôn không hiểu vì sao Khương Duật muốn vai phụ mà không phải vai chính, dù sao cũng là lấy tài nguyên từ Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ nghe lời gã như thế, gã mà yêu cầu, thì Tiêu Ninh Dữ khẳng định không nói hai lời sẽ đầu tư luôn một bộ phim.
“Hắn không phải người như thế. Tôi biết mọi người cảm thấy y cùng với tôi nhất định là vì tài nguyên vì tiền, kỳ thực không phải. Có lúc tôi hi vọng hắn có thể đòi hỏi gì đó, nhưng hắn không hề. Vai diễn này là lần đầu tiên hắn mở miệng nói với tôi, muốn thứ gì đó. Nên tôi muốn giúp hắn.”
Tiêu Ninh Dữ nói rất nghiêm túc.
“Tài nguyên cậu cho hắn cũng không ít, cậu đâu chỉ giúp hắn vai diễn này.” Lục Thừa Phong nhớ tới những câu Khương Duật nói ngày đó, trên mặt lộ ra một tia trào phúng.
“Đó đều là tôi tự nguyện cho, không phải hắn muốn.” Tiêu Ninh Dữ lập tức mở miệng giải thích thay cho Khương Duật, không muốn bất kể người nào hiểu lầm gã.
Lục Thừa Phong nghĩ thầm: Kẻ ngu si. Gã không hỏi, nhưng cậu cho cái gì gã cũng đâu có từ chối. Khương Duật cũng lợi hại, dựa vào quyền thế của Tiêu Ninh Dữ mà hốt không ít tài nguyên. Nhưng đối với Tiêu Ninh Dữ, gã vẫn là kẻ không vì tiền, không vì quyền, không vì tài nguyên, hình tượng vô dục vô cầu.
Anh thấy không đáng thay cho Tiêu Ninh Dữ, đoạn ghi âm rõ ràng hôm ấy…
Có nên nói cho Tiêu Ninh Dữ biết hay không