Đến khi cắn miếng bánh bao cuối cùng tới nghẹn họng Lam Vân Diễm mới phát hiện mình chưa lấy đồ uống.
Trời đất! Rõ là tự vác đá đập chân mà!
Chắc chắn là tên cô không hợp với tên tập đoàn ẩm thực, không cẩn thận bị
người ta thấy cô chật vật rời đi từ A302, chưa tới một ngày sẽ trở thành tin tức sẽ lan khắp đám con gái Đài Bắc… Dường như cô vẫn là người lạc
hậu, lúc này mới nhận ra chồng cô lại là đối tượng để đám chị em ở đây
bàn tán cực kì sôi nổi… Nhưng cũng chưa đáng nói, cô giống hồ ly tinh
thật sao? Nếu để mẹ biết con gái của bà bị người ta coi như hồ ly tinh
thì sợ rằng bà sẽ bất tỉnh nhân sự, cô vốn là một thiên kim tiểu thư ăn
học đàng hoàng.
Cũng khó trách, ai bảo vợ của hắn lại bị người ta chụp được hình ảnh khó coi như vậy, lần trước có thể đổ cho Diêm Nhược
Thiên, nhưng lần này là cô tự làm tự chịu.
Mặc kệ vậy, hồ ly tinh cũng được, cô chỉ muốn rời khỏi đấy, người nơi này sẽ quên rằng cô là
nhân vật nổi bật như thế vô cùng chóng vánh, cũng chỉ mong khi bất ngờ
họ biết được thân phận thực sự của cô sẽ cảm thấy thoạt nhìn cô cũng
khiến người khác yêu thích.
Khát chết mất…. Nghĩ đến việc tại sao mình dùng bữa ở một nơi dân dã như vậy thì lại nhớ tới Diêm Nhược
Thiên, đầu cô bắt đầu nóng lên chỉ muốn mắng chửi cho đỡ tức:
- Đồ ngốc, nếu anh nói cần người ta thì người ta sẽ theo anh về. Tại sao còn nói ra những lời kia để chọc tức người ta cơ chứ?
- Cô đang mắng ai ngu ngốc?
Triệu Kình An xuất hiện với ly café đặt xuống trước mặt cô.
Cười ngượng ngùng, cô vội vàng tìm lý do lấp liếm:
- Tôi đang mắng một nhân vật nam trong truyện.
- Kẻ kia chắc chắn là cực kì ngu ngốc nếu không cũng chẳng khiến cô nói như vậy.
- Đúng thế, ngốc hết thuốc chữa!
Cô vội vàng đặt ly cà phê xuống để che dấu sự lúng túng, người hiểu chuyện thì chỉ nên nghe qua loa.
- Xem bói có đúng không?
Triệu Kình An đá sang vấn đề khác.
Cô cảm thấy dở khóc dở cười nhưng vội vàng hỏi:
- Quản lí cũng biết anh ấy đến vào ngày đó đúng không?
- Khách quý tới cửa, là trưởng bộ phận quản lí sao mà không biết được?
Nhưng mà mỗi lần ngài ấy tới đều là do tổng giám đốc tiếp, tôi còn tưởng ngài ấy là nhân viên ở phía Đài Bắc phái tới, nhờ phúc của cô tôi mới
từ Quân Quân biết được người ta chính là vị tổng giám đốc không thích
góp mặt trên truyền thông của tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên.
- Không phải không thích mà do anh ấy cảm thấy phiền toái.
Diêm Nhược Thiên không ngại làm nhân vật trung tâm, bởi ở một mặt nào đó nó
thể hiện cho sự thành công của hắn, là cảm giác hưởng thụ khiến hắn
thích thú, nhưng hắn không thích chuyện tào lao, báo chí truyền thông
lại là kênh buôn dưa bán cải.
- Rất may là ngài ấy không ưa phiền toái nếu không sợ rằng đám chị em cô đơn đã sắp hàng ghi danh rồi.
- Thật khó hiểu, rốt cuộc anh ấy hấp dẫn phụ nữ ở điểm nào?
Hắn không biết lãng mạn, nếu có cô gái liếc mắt đưa tình thì sợ rằng hắn sẽ nói rằng mắt người ta có tật.
Triệu Kình An cười ha hả:
- Chẳng lẽ cô không phải phụ nữ?
Ngượng cười, đúng là cô không có tư cách nói kẻ khác, nghĩ tới bản thân mình rất thê thảm nhưng vẫn yêu hắn hết lòng.
- Cô còn đang thử việc, không cần nói xin thôi việc, báo một tiếng là đủ rồi.
- Hình như tôi không được hoan nghênh ở đây.
- Không phải thế, tôi nghĩ ngài ấy sẽ không muốn để cô làm ở đây, ngài ấy phát hiện đàn ông ở đây mắt rất tốt, cô mà không đi thì chẳng khác gì
đặt bom nổ chậm ở chỗ này.
Nghe xong khiến cô phì cười:
- Quản lí thật hài hước.
- Tôi nói thật mà, cô thử nhìn đi, mới chỉ thấy chúng ta ngồi đây uống
café ngài đã tức như thế kia, sao có thể để cô ở đây, trở về Đài Bắc một mình?
Triệu Kình An đánh mắt ra hiệu về phía Diêm Nhược Thiên, nhìn bộ dáng hằm hè của hắn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác vậy.
- Quản lí, giờ nghỉ trưa của tôi đã hết, cám ơn tách café của anh.
Lam Vân Diễm vội vàng rời đi để tránh gặp phải Diêm Nhược Thiên, hai người
đang trong thời kì chiến tranh nên cô cố gắng tránh mặt.
Diêm Nhược Thiên đi thẳng tới chỗ Triệu Kình An nói một câu:
- Cô ấy là người phụ nữ của tôi.
- Anh có muốn ngồi xuống uống một tách café không?
Triệu Kình An bình thản đưa ly café cho hắn.
- Tôi không cần café.
Nói vậy nhưng hắn vẫn ngồi xuống.
Được rồi, uống cũng không việc gì. Nhấp một ngụm, loại café hòa tan bỏ đá
này thực chẳng ra sao…Liếc nhìn chung quanh, Triệu Kình An nhẹ giọng
nói:
- Anh không hiểu gì sao? Một đôi uyên ương mới kết hôn đầu
năm, lúc này gặp lại thì đã như nước với lửa có đáng ngạc nhiên không?
- Anh biết cô ấy là vợ của tôi?
- Cô ấy không giấu diếm tôi điều gì, vấn đề này cũng không quan trọng,
nếu muốn thì sẽ nắm thật chặt, đây là lí tưởng tình yêu của tôi.
Nghe hắn nói rất hay, lại còn tự vỗ tay khen chính mình nhưng người chung
quanh không hề ủng hộ, hắn cũng cảm thấy bản thân làm việc đổ thêm đầu
vào lửa cũng không tệ chút nào.
Mặt Diêm Nhược Thiên xám xịt. Kẻ
này hạ chiến thư với hắn sao? Hắn không bao giờ để kẻ khác cướp cô khỏi
tay, kẻ này cũng đừng mơ tưởng có ý đồ gì với vợ của hắn! Chủ nhật chắc
chắn hắn sẽ đưa cô về Đài Bắc.
- Thời hạn cũng sắp hết, cô ấy cũng chưa có ý nghỉ việc, cô ấy sẽ về với anh sao?
Triệu Kình An không hề có ý khiêu khích, nhưng nghe ra thì lời này cũng chẳng khác là bao.
- Tôi sẽ đưa cô ấy về.
Đây là lời thề, không phải là nói suông.
- Anh muốn trói người ta à?
Thành thực mà nói thì chính hắn cũng cảm thấy việc này rất ngu ngốc, hắn dám làm sao?
- Đây là chuyện của vợ chồng tôi, không cần người ngoài chen vào.
Hắn định đứng dậy chuẩn bị rời đi, ý tứ của mình cũng nói rõ ràng, không cần phát biểu gì thêm.
- Anh biết cô ấy thích hoa không?
Đột nhiên Triệu Kình An nói một câu.
Diêm Nhược Thiên giật mình, hắn biết Diễm Nhi chẳng có thiên phú gì ở phương diện hoa cỏ, nhưng hình như là có thích vải len caro nhỉ? Nghĩ kĩ lại
thì dường như cô chưa hề biểu đạt ý tứ về vấn đề này, hiển nhiên hắn
cũng chưa bao giờ quan tâm đến… Đương nhiên Diễm Nhi cũng rất ít chia sẻ cảm xúc cùng hắn, hắn cũng chẳng bao giờ hỏi xem ý tứ của cô ra sao.
- Anh không biết à?
Giọng điệu Triệu Kình An dường như có chút hả hê.
- Chẳng lẽ anh biết?
Hắn hỏi vặn lại.
- Cô ấy thích hoa hồng.
Việc này đã kiểm chứng, không phải bịa ra mà nói.
Diêm Nhược Thiên nắm siết chặt tay, cảm giác thua kém thực khó chịu. Tại sao kẻ này lại biết bà xã của hắn thích hoa gì?
- Anh không cần hâm mộ tôi, nhưng điều này rất dễ tra ra, chỉ cần để ý một chút.
Hâm mộ? Lúc này hắn chỉ muốn thưởng cho đối phương một đấm!
- Anh vẫn chưa rõ à? Nếu con người không có sự ảnh hưởng lẫn nhau, tác
động qua lại thì không thể nhìn thấy bản chất sâu kín bên trong, tựa như anh yêu một người nhưng không hề nói rằng anh yêu người ta, như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì cả. Anh không muốn tốn tâm tư hiểu rõ người ta, dù hôm nay cô ấy trở về thì một lúc nào đó người ta cũng sẽ bỏ đi trong
cơn tức giận, chẳng lẽ anh tính rằng cả đời cứ lao vào vòng luẩn quẩn
này sao?
Triệu Kình An nhắc nhở hắn đầy thiện ý.
- Nhưng mà tôi lại cảm thấy trò chơi mèo vờn chuột như vậy cũng khá thú vị.
Nhìn đối phương rời đi, đột nhiên Diêm Nhược Thiên cảm thấy kẻ này không
phải tình địch của mình, dường như hắn đưa tới một điều gì đó, chỉ là
hắn không thích người này bởi nhìn đối phương quá ngứa mắt. Thế giới
tình yêu vốn rất nhỏ bé, không cho phép kẻ thứ ba xuất hiện làm loạn,
bất kẻ là hắn có ý tứ gì.
Vuốt ve bím tóc, Lam Vân Diễm đi về
phía bãi đậu xe, liếc qua chiếc gương xong gương mặt lại lộ rõ sự hưng
phấn mà dừng lại ngắm kĩ chính mình qua chiếc kính kia. Trang phục của
cô được không? Không tệ, tràn đầy sức sống, không còn giống một cô gái
hai sáu tuổi nữa, dường như đã biến thành một cô bé mười tám đôi mươi.
Hiển nhiên chỉ Diêm Nhược Thiên mới có thể làm cô hưng phấn tựa một đứa trẻ
như vậy, chuyện xảy ra lúc sáu giờ sáng, đột nhiên cô nhận được điện
thoại của hắn.
- Diễm Nhi, hôm nay chúng mình hẹn hò nhé.
Cô cực kì yêu thích cái cụm từ “hẹn hò” này, cảm giác vô cùng ngọt ngào,
từ miệng hắn nói ra tựa như một thứ mê dược khiến toàn thân cô mất đi
sức phản kháng, tuy nhiên cô vẫn không quên vấn đề chính.
- Em phải đi làm.
- Hôm nay em được nghỉ phép.
- Nghỉ phép á?
- Anh đã xác nhận rồi, tám giờ chờ em ở bãi đỗ xe.
Vội vàng chải chuốt một hồi, gọi điện hỏi thăm một chút không ngờ cô lại được nghỉ phép thật.
Một thân một mình tới đây, cô còn chưa quen biết ai, hiển nhiên cũng không để tâm tới chuyện nghỉ phép.
Ăn mặc khi hẹn hò phải thật đẹp nhưng đồ đạc cô mang tới đây cũng chỉ có
quần jeans áo sơ mi, muốn mặc váy thì cô lại phải chọn đồng phục, mặc đồ phục mà đi hẹn hò à? Không thể nào, đành chọn trong đống đồ kia, tuy
vậy nhưng mớ quần jeans, áo sơ mi cũng làm cô mất hàng tiếng đồng hồ.
Ngẫm lại xem, hắn đã từng đả động tới việc hẹn hò chưa nhỉ?
Không hề, hắn thường nói bọn mình đi ăn cơm, chúng ta cùng đi tắm nắng, bọn
mình đi triển lãm… Đây cũng là thói quan ra lệnh của hắn, “hẹn hò” hình
như không có trong từ điển hắn vẫn xem.
Sao đột nhiên người này lại muốn hẹn hò nhỉ?
Cô nghĩ nát óc không ra, mà cô cũng chẳng rảnh hơi mà tìm hiểu, từng nhịp
bước sôi nổi tựa như một đứa trẻ lần đầu được ra khỏi nhà vậy.
Nhìn phía bãi đậu xe, cô chậm rãi đi tới bởi không muốn ông cụ non kia quá đắc ý.
- Phu nhân nhà ta đã ăn sáng chưa?
Đột nhiên giọng Diêm Nhược Thiên truyền tới từ phía sau, bởi hắn sớm tới
đây nên cô vừa xuất hiện là đã thấy, nhìn bộ dáng hoạt bát đáng yêu của
cô nên hắn không hề gọi mà chỉ im lặng bám theo sau.
Dừng bước, cô thẹn thùng quay đầu lại:
- Anh tính núp ở đầu sau hù dọa người ta à?
- Anh muốn chờ em nhận ra, nhưng hình như em còn đang bận suy nghĩ gì đó, không có tâm tư để chú ý người chung quanh, thói quen này không tốt
đâu, cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Hắn bước tới nắm tay cô rồi đưa hộp cơm dã ngoại đã chuẩn bị trong tay.
- Anh đã chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn ngon.
- Chỗ này cũng có quán ăn mà?
- Nhưng anh muốn ở cùng với bà xã của mình.
Lam Vân Diễm thẹn thùng khiến gò má ửng hồng, trái tim đập loạn nhịp, ánh
mắt đảo loạn cuối cùng cúi gằm mặt xuống đất, càng lúc người đàn ông này càng ngọt ngào, cô rất thích như vậy, cảm giác còn lãng mạn hơn so với
lần đầu hai người hẹn hò.
Lái xe đi khắp nơi, đông ngó một chút,
tây xem một chút, đói bụng thì ăn luôn trên xe, hiển nhiên hưởng thụ
cuối cùng nhất định phải là thú vui đuổi bắt trên bờ biển.
Cởi giày, đi chân trần trên bờ cát, đây là trải nghiệm cực kì mới mẻ với Lam Vân Diễm, Diêm Nhược Thiên thì lại khác.
- Cảm giác thật kì quái.
Diêm Nhược Thiên không biết dùng từ gì để nói về cảm giác này.
- Cảm giác không được an toàn, nhưng cũng cảm nhận được sự thoải mái, đúng không?
- Đúng thế, chính là cảm giác này, hình như bà xã anh cũng thấy vậy.
Hắn âu yếm nhìn nụ cười của cô. Gã kia mặc dù nhìn ngứa mắt nhưng nói rất
đúng, nếu giữa người và người không có tác động qua lại với nhau thì
không thể nhìn thấy nội tâm ẩn giấu bên trong.
- Mẹ chưa bao giờ cho em ra bờ biển, không phải do nó nguy hiểm, chỉ là ra đây chơi sẽ dễ bị lấm lem.
- Mẹ vợ quản lí em nghiêm khắc đến thế cơ à?
- Bà hi vọng em sẽ trở thành một cô gái hoàn mỹ không chút tì vết, ai bảo người ta là con gái, nếu là con trai thì bà cũng chẳng để tâm nhiều như vậy. Tiếc nuối lớn nhất của bà là không sinh được con trai, ở Lam gia
bà cũng chẳng giành được địa vị gì, thế nên chỉ có thể dạy dỗ con gái
thật tốt, quả nhiên con gái đã kết thân được với Diêm gia, cuối cùng lời nói của bà ở Lam gia đã có sức ảnh hưởng.
- May mà mẹ đẻ con gái, nếu không thì anh chẳng cưới được vợ rồi.
- Anh vẫn có thể cưới người khác.
Nghiêng người về phía trước, trán hai người chạm nhẹ vào nhau:
- Nhưng người anh muốn cưới chỉ có em thôi.
- Đáng ghét.
Cô nhỏ giọng hờn dỗi.
- Ghét cái gì?
Cô le lưỡi tỏ vẻ nghịch ngợm. Người đàn ông này cũng thực sự lãng mạn.
Đặt đôi giày trên tay xuống đất, đột nhiên cô ngẫu hứng bước theo một điệu
nhảy, một, hai,ba… Một, hai, ba…. Dưới làn gió biển, nhảy trên bờ cát
thực vô cùng lãn mạn, khẽ nhắm mắt lại trong sự say mê.
- Em thích mùa đông ở đây, cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhìn cô khiến hắn say mê, dường như chỉ muốn ôm lấy cô nhảy múa, tuy nhiên trước đó hắn cần phải làm một việc.
- Diễm Nhi, em có muốn nghe anh kể chuyện xưa không?
Đột nhiên hai chân khựng lại, Lam Vân Diễm tròn mắt nhìn hắn, giờ phút này
dường như hắn rất cô đơn, cũng cực kì ngạo nghễ khiến cô nhớ lại cái lần đầu gặp mặt, đây là quá khứ của Diêm Nhược Thiên sao? Cô nhẹ nhàng kéo
hắn ngồi xuống.
- Em thích nhất là nghe chuyện xưa.
Một lúc lâu sau hắn mới nói bằng giọng khàn khàn:
- Anh không phải con ruột của mẹ.
Đây là ý gì? Cô không rõ nhưng lời này lại cực kì dễ hiểu, nếu hắn không
phải con ruột của mẹ thì là ai? Mặc dù hắn không phải kiểu con cái thích làm nũng cha mẹ, nhưng rõ ràng hai mẹ con họ cực kì thân thiết.
Vả lại cô cũng chưa từng nghe bạn thân nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ cô cũng không biết?
- Mẹ anh không thể có con, cha anh rất yêu bà nên đành phải chiều theo sự sắp xếp của bà nội, đồng ý lấy thư kí của bà nội làm vợ bé. Bà chào đời ở cô nhi viện, do bà nội giúp đỡ nên mới vào được đại học, để báo đáp
ân tình của bà nội, trong lòng bà cũng yêu cha anh nên bà đã đồng ý cả
đời không danh phận để ở bên cạnh cha, bà ấy mới là mẹ ruột của anh.
Cô vô cùng kinh ngạc, trong đầu không ngừng hiện lên các sự việc nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
- Sau khi mẹ ruột sinh anh ra, mẹ anh liền can dự vào, không đồng ý để bà ấy theo cha anh, hiển nhiên là để ngăn ngừa việc bị người khác chiếm
đoạt vị trí, nhưng như vậy thực có chút nhẫn tâm. Bọn họ quyết định trao đổi quyền nuôi dưỡng anh, nhưng mẹ ruột của anh là cô nhi, sao có thể
nhẫn tâm từ bỏ cốt nhục của mình đây? Anh nghe nói, sau khi sinh cuống
rốn dính vào nhau, bà vất vả sinh anh ra mà suýt nữa đã chết vì rong
huyết, cả hai mẹ con dường như đã chạm nửa chân vào Quỷ Môn quan rồi. Bà lén ôm anh trốn về nông thôn, tuy nhiên cuối cùng vẫn không thoát được
mảnh lưới khôn cùng của Diêm gia, năm anh ba tuổi thì bà nội tìm được
tung tích hai mẹ con anh.
- Bà nội mạnh mẽ đưa anh về Diêm gia à?
- Không, nghe nói lúc ấy anh khóc thét lên, mẹ đau khổ quỳ xuống cầu khẩn bà nội, bà không đành lòng cứng rắn mang anh đi, thế nhưng cuối cùng mẹ đã đồng ý để anh tới Diêm gia, điều kiện duy nhất là cho hai mẹ con một tháng, bà nội cũng đồng ý.
Cô muốn hỏi tại sao mẹ để của hắn lại quyết định từ bỏ đứa con bà mang nặng đẻ đau suốt mười tháng? Nếu lúc
đầu đã lựa chọn con mình, tại sao không thể kiên trì đến cùng?
-
Lúc ấy là tháng mười hai, anh nghĩ đó là lần đầu tiên trong đời anh được thấy cây giáng sinh, do tuổi quá nhỏ nên sự việc cũng không nhớ rõ, từ
nhỏ đến lớn trong giấc mộng của anh thường xuất hiện một cây thông năm
màu rực rỡ, còn có một gương mặt hiền hậu rưng rưng nước mắt, lên đại
học anh mới xác nhận được gương mặt trong mộng là mẹ ruột của mình.
Rất nhanh cô đã hiểu ra, thì ra nhìn cây thông noel hắn sẽ nhớ tới mẹ ruột của mình.
- Làm sao anh lại biết những chuyện này?
- Trước khi mẹ ruột của anh qua đời đã gửi một lá thư cùng di vật của bà, hi vọng một ngày trong tương lai, khi anh đã đủ khôn lớn để đối mặt với cuộc đời thì bà có thể nói rõ cho anh chân tướng về mọi việc.
- Mẹ ruột của anh đã qua đời?
- Khi anh về Diêm gia hai năm thì bà bị bệnh rồi ra đi, dường như bà phát hiện tình trạng sức khỏe của mình càng lúc càng trầm trọng, lo rằng
không thể chăm sóc cho anh, thấy anh sắp đến tuổi ăn học nên đành kìm
nén nỗi đau mà đưa anh về Diêm gia.
- Mẹ kể mọi chuyện cho anh sao? Đó cũng là một quyết định vô cùng khó khăn.
Khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn biết bởi vì nhân tính vô cùng ích kỉ và xấu xa, nghiêm khắc mà nói thì mẹ đã chia rẽ hắn cùng mẹ ruột của mình.
- Anh từng hỏi mẹ, tại sao bà lại nói cho anh biết chuyện này? Bà nói, bà có thể giấu diếm cả thế giới, trước giờ đó vẫn là mục tiêu của bà,
ngoài mấy người thân cận thì không ai biết anh vốn không phải con đẻ của bà, thậm chí đôi lúc bà còn cho rằng anh chính là đứa con do bà mang
nặng đẻ đau, tuy nhiên bà không đành lòng giấu diếm anh, anh cũng cảm
thấy đáng kiêu ngạo vì mình có một người mẹ vĩ đại như vậy.
Khóe mắt Lam Vân Diễm đã đẫm lệ, cô rất khâm phục mẹ chồng.
- Anh đã đi gặp mẹ ruột của mình chưa?
- Mẹ đã đưa anh đi thăm mộ bà một lần.
Ôm chặt lấy hắn, cô tựa nhẹ gò má vào bờ vai hắn.
- Chắc anh cảm thấy rất hạnh phúc, anh có hai người mẹ tuyệt vời, mặc dù một người đang nhìn anh từ trên thiên đường.
Có lẽ vậy, bởi anh là một đứa con không dễ có được nên từ nhỏ yêu cầu của
cha rất cao, nếu không có chí tranh đấu thì đừng nhận làm con ông ấy
nữa. Dần dà dưới áp lực cuộc sống, không biết từ lúc nào anh đã học được thói quen kìm nén bản thân.
- Em hiểu.
Cô cảm nhận được điều gì đó.
- Diễm nhi, anh không quen với việc chia xẻ, nhưng anh sẽ học tập, sẽ
không giấu diễm em, em cũng vậy, không được giấu diếm bản thân trước
anh, bọn mình phải là một cặp vợ chồng hòa thuận.
Lời Triệu Kình
An không ngừng vang lên trong đầu hắn, lúc này hắn mới hiểu được đạo lí
ấy, nếu không tự mở lòng với cô thì cô sẽ chẳng bao giờ thẳng thắn với
bản thân.
Cô khẽ gật đầu đáp lại rồi ôm chặt cánh tay hắn, nước
mắt chỉ chực tràn ra, rốt cuộc cô đã cảm nhận được sự chân thực, người
đàn ông này là chồng cô, chỉ thuộc về cô mà thôi.
Trở lại xe, Lam Vân Diễm cố gắng quên đi sự ngột ngạt vừa rồi, làm vài động tác giảm bớt cảm giác mệt mỏi:
- Mệt quá, thảm rồi, chắc chắn ngày mai sẽ toàn thân ê ẩm cho mà xem.
Nhìn về phía cô, hắn nói về vấn đề chính:
- Ngày mai anh nhất định phải về Đài Bắc, dự tính là đi lúc 12 giờ trưa.
Dường như quá đột ngột nên cô vội hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Cho anh một cơ hội, anh muốn làm tròn bổn phận của người chồng.
Từ lúc hắn nói “ chúng ta phải là một đôi vợ chồng hạnh phúc” thì cô đã
đầu hàng, chỉ là lúc này mà không trêu chọc hắn một chút thì quá dễ dàng cho người này:
- Em biết anh đang cố gắng, nhưng thói quen rất khó sửa, em cũng chưa có lòng tin với anh lắm, em cần phải suy nghĩ kĩ đã.
- Anh sẽ chờ em, bọn mình cùng về nhà.
Dù sao thì hôm trước hai người vẫn chưa chơi cho thực sự khoái trá, hắn
cũng không hy vọng cô dễ dàng đáp ứng, mà thực sự thì giữa hai người
cũng không nói rõ ràng, hắn cũng cảm nhận được rằng cô sẽ không để hắn
rời đi một mình.
Khẽ nựng má cô, hắn nói bằng vẻ kiên định:
- Anh chờ em, bọn mình cùng nhau về nhà.
Mặc dù Diêm Nhược Thiên nhìn như đã nắm phần thắng, nhưng thực sự thì hắn cũng hơi lo sợ, cô sẽ về cùng hắn sao?
Gần hai ngày chầu chực, bởi lo lắng nên hắn cũng không hiểu được mình làm
thế nào mà vượt qua, có vài lần suýt nữa hắn đã xông tới hỏi xem cô có
thể về cùng hắn hay không? May mà lí trí đã cản hắn lại, giao quyền
quyết định cho cô, hắn vẫn im lặng chờ câu trả lời.
Tích tắc,
thời gian trôi qua thật nhanh, từng giây từng phút không hề ngừng nghỉ,
vẫn chưa hề truyền tới tiếng gõ cửa mà hắn mong đợi.
Không thể đợi nữa, hắn phải đi trả phòng.
Từ căn phòng nhìn ra biển ở tầng cao nhất đến đại sảnh trả phòng, lại đi
về phía bãi đậu xe, suốt dọc đường trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ.
Cứ như vậy mà về sao?
Không được, sao hắn có thể để cô lại đây mà rời đi chứ? Bất kể mọi giá, dù là cưỡng từ đoạt lý cũng nhất định phải
mang cô về, không có cô thì mạng sống của hắn không còn đầy đủ, hồn
phách cũng không còn trọn vẹn bởi nó đang tìm kiếm bóng hình của cô…
- Diêm Nhược Thiên, anh muốn đi đâu?
Giọng Lam Vân Diễm từ phía sau truyền tới.
Xoay người lại, dừng chân ở trước quán ăn, đột nhiên hắn thấy cô đang ngồi
trên xe nghịch ngợm, hành lí cũng đã sắp xếp để trên mặt đất, đôi chân
không ngừng vung vẩy giữa khoảng không tựa như một cô bé ngây thơ hồn
nhiên.
- Anh là rùa đen à? Sao lại chậm chạp như vậy? Không phải nói là buổi trưa à, giờ đã là chiều rồi.
Không phải cô cố ý ngồi trên xe có mái che, do chờ ở đây từ lúc sáng, mãi
không thấy hắn xuất hiện nên phải tìm một chỗ mát để nghỉ.
Phu
nhân của hắn càng lúc càng táo tợn, nhưng hắn rất thích cô nói năng hoạt bát như vậy… Ném hành lí xuống, hắn lao tới ôm chặt lấy cô.
- Anh làm gì mà ôm em chặt thế?
Nói vậy nhưng cô cũng ôm chặt lấy bờ vai hắn, cô cũng thích sự nhiệt tình
của hắn lúc này. Lơ đãng liếc về những người đang trố mắt nhìn ở chung
quanh, nụ cười của cô càng trở nên sáng lạn, phụ nữ rất thích hư vinh,
cô rất thích mọi người biết thân phận thực sự của mình mà trợn mắt há
mồm.
- Anh ở phòng chờ mà không thấy em đâu, nóng lòng muốn chết, mà anh lại không tin em nhẫn tâm đến mức để anh trở về Đài Bắc một
mình.
- Không phải là anh muốn em chờ ở bãi đỗ xe à?
Ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô:
- Anh đâu nói là muốn em đợi ở bãi đỗ xe?
- Lúc chúng ta hẹn hò, không phải anh muốn em chờ ở bãi đỗ xe à?
Đương nhiên hôm nay cũng sẽ như vậy.
- Lúc đó khác lúc này, nếu anh không xuất hiện chẳng lẽ em không biết mà gọi điện à?
- Anh không cảm thấy đợi đến thời khắc cuối cùng mới công bố đáp án, cảm giác rất phấn khích sao?
Thiếu chút nữa hắn đã té xỉu, thì ra phu nhân nhà hắn lại tinh nghịch như vậy!
- Em nghĩ mình đang xem phim à? Không được, sau này chúng ta phải nói cho rõ ràng, nếu không thì anh sớm ngày sẽ chết vì đau tim mất.
- Sao tim anh lại yếu ớt như vậy?
- Trái tim anh vốn rất khỏe mạnh, nhưng từ khi gặp em thì nó lại trở nên yếu nhược đến vậy.
Che mặt hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn.
- Được, sau này chúng ta phải làm rõ mọi thứ, còn nữa, ông xã tổng giám đốc của em, bọn mình về đi.
Bọn họ trở về bằng ô tô, thỉnh thoảng Diêm Nhược Thiên hiên lại quay sang nhìn người bên cạnh.
- Anh tập trung lái xe đi.
Lam Vân Diễm vừa buồn cười vừa ngọt ngào nhìn hắn.
- Diễm Nhi, em thích hoa gì?
- Hoa hồng.
Khẽ nhướn mày, hắn không thích đáp án này, cái kẻ kia nói thật đúng!
- Sao em lại thích hoa hồng tầm thường như vậy?
Dường như giọng điệu hắn hơi khó chịu? Khó trách, cũng chỉ bởi kẻ kia!
Đến phiên cô nhíu mày, hoa hồng có tội gì với hắn?
- Em cảm thấy hoa hồng rất đẹp, ít nhất thì em nhìn một cái là nhận ra.
Ngẩn người, hắn nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. Đây là ý gì?
Chỉ thấy cô cười khan vài tiếng, hận không thể học theo phong cách đà điểu, đáng tiếc nơi này không có cát để rúc đầu vào, chỉ có thể đàng hoàng
đối diện.
- Em là “hoa si”, hoa hoa cỏ cỏ thật là khó phân biệt.
Hắn phì cười. Phu nhân của hắn thật đáng yêu!
- Không buồn cười, mấy thứ hoa cỏ kia không thích làm bạn của em, em rất buồn.
Không sai, tình huống lúc này thực không buồn cười, bởi hắn đã nhận ra điểm quan trọng.
- Ngay cả chuyện này cũng nói với quản lí Triệu à?
- Tại sao em phải nói cho anh ta biết?
Chuyện này cũng không nghiêm trọng, cô thẹn thùng che miệng cười.
- Em không nói sao hắn biết em thích hoa hồng?
- Anh ta biết à?
Đến lúc này cô mới hiểu ra.
- Em nghĩ là Quân Quân nói cho anh ấy biết, cô ấy nhờ anh ấy giúp em, chắc là nói không biết chuyện của em cho anh ấy nghe.
- Quân Quân bảo hắn giúp em?
- Anh ta và Quân Quân là tình cũ vẫn vương vấn tơ lòng, một người thì
không chịu bỏ Khẩn Đinh, một người không chịu rời Đài Bắc, nhưng cũng
không muốn mất đối phương, cả hai dây dưa từ đại học đến giờ, không biết bao nhiêu lần tái hợp, bạn bè cũng không phải, mà luyến ái cũng không.
Ngẩn ngơ nửa ngày, thì ra kẻ kia đùa bỡn hắn! Khó trách lại nói như thế, cái gì mà đuổi bắt cũng là một niềm lạc thú, “hắn” cũng có niềm lạc thú của mình, nhưng thực sự vui sao… Không, lúc này hắn lại cảm thấy người kia
rất thuận mắt, không nghĩ thêm nữa.
Nhìn người bên cạnh nét mặt
không ngừng biến đổi, Lam Vân Diễm càng lúc càng khó hiểu. Hắn nhíu mày, lát sau lại nghiến răng nghiến lợi, rồi lại cười cười, đến giờ thì huýt sáo véo von, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì trong đầu đây?
Mặc kệ, dù hắn tính toán cái gì, chỉ cần không thấy nét mặt cương nghị trước
kia, cảm nhận được sự vui vẻ từ tận đáy lòng hắn là quá đủ rồi.