Tổng Tài Lão Gia

Chương 10




Về lại tổ ấm của mình, ngồi xuống vị trí vốn dành cho mình, đây là nơi cô quyến luyến nhất, những buổi sáng sớm tựa như in sâu trong lòng Lam Vân Diễm, dường như ngay cả trong giấc mộng cô cũng nở nụ cười ngọt ngào.

Giấc ngủ ngon thực vô cùng sảng khoái, dù đã tỉnh táo nhưng cô vẫn không muốn mở mắt, một luồng gió khẽ mơn trớn tấm màn, đó là âm thanh quen thuộc đối với cô. Diêm Nhược Thiên thích không khí thoáng đãng, có lẽ như vậy sẽ giúp người ta dễ tỉnh táo, mùi hoa oải hương quen thuộc thoang thoảng, đây là mùi hương mà Cần bá rất thích dùng khi giặt quần áo, rồi hơi thở nóng bỏng truyền tới khiến cô ngây ngất. Đây là sức nóng từ cơ thể ông xã khiến cho sự lạnh lẽo hoàn toàn rời xa thân thể cô… Cảm giác thật hạnh phúc!

Vô cùng thỏa mãn, cô chậm rãi mở mắt, gặp phải ánh mắt si dại của Diêm Nhược Thiên thì mặt cô liền đỏ bừng vì thẹn thùng, cô không quen ánh mắt biểu đạt tình cảm một cách trần trụi như vậy của hắn.

- Giờ đã muộn rồi mà, sao anh vẫn chưa dậy đi làm?

Rốt cuộc cô cũng lấy lại vị trí làm chủ căn phòng, do lòng tham không đáy quấn lấy cô cả đêm, tới tận gần sáng khiến cô kiệt sức, hiển nhiên cô cũng chẳng còn chút sức lực để dậy chuẩn bị bữa sáng để hắn chuẩn bị đi làm.

Hắn vùi đầu vào ngực cô, rõ ràng là thừa lúc nhà cháy hôi của.

- Bà xã của anh thật là thơm.

- Người ta mệt gần chết rồi, anh tránh xa ra một tí đi!

- Rõ là hẹp hòi.

- Anh nên chuẩn bị đi làm đi.

Cô khẽ đẩy hắn ra, cô thích bộ dáng xấu xa này của hắn, nhưng cũng không hi vọng ông xã mình sẽ biến thành một kẻ suốt ngày ham muốn trêu đùa phụ nữ.

Không thể làm hắn ngẩng đầu lên, rõ ràng là kẻ này đã kháng nghị.

- Hôm nay ở nhà với em không được sao?

Cả đêm hắn không hề chợp mắt, chỉ sợ tỉnh lại cô sẽ đi mất, cảm giác bất an khiến hắn không ngừng tự dằn vặt, nhớ lại trước kia, cô chờ hắn biết bao lần, nửa đêm tỉnh giấc vẫn không thấy hắn về, lúc ấy chắc chắn cô cũng lo lắng như vậy.

- Anh không muốn quản lí tập đoàn nữa à, em còn nhiều việc phải làm.

- Em bận gì sao?

Thấy hắn vội vã như vậy, Lam Vân Diễm khẽ mỉm cười, cũng không thể trách được, hắn chưa từng can dự vào cuộc sống của cô.

- Bình thường vào giờ này em phải theo Cần bá và dì Trương đi mua đồ tết, còn phải sắm cho vợ chồng mình ít đồ tết, chứ anh cho rằng em bận rộn vì cái gì?

Đúng vậy, sao hắn có thể quên chứ? Năm mới sắp đến rồi, lúc này ai cũng có việc của mình.

- Sắm tết, em đến tập đoàn tìm anh rồi bọn mình cùng đi.

- Không thể được!

Cô vội vàng tránh khỏi hắn, còn mặt mũi nào mà đến chỗ đó một lần nữa?

- Mọi người vẫn tò mò về phu nhân tổng giám đốc trong truyền thuyết, em cũng trở thành một nhân vật nổi tiếng rồi.

Cô tủm tỉm cười nói:

- Từ lúc nào mà anh có lòng như thế, lại còn lo lắng đến sự hiếu kì trong lòng người khác nữa chứ?

- Năm sau tập đoàn sẽ tiến hành một buổi gặp mặt, hi vọng sẽ mời được bạn bè trong giới nghệ sĩ đến trao đổi, thảo luận về phương án hợp tác, ngày đó vẫn cần phải có phu nhân tổng giám đốc đến giúp anh phô trương thanh thế, sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ biết thân phận của em.

- Không được, anh cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì sao?

Hung hăng đấm vào ngực hắn, cô tức giận nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Anh không muốn em đến tập đoàn làm việc nữa đúng không?

Diêm Nhược Thiên húng hắng ho. Hắn đâu có nói rõ ý kia đâu nhỉ?

- Chẳng lẽ em còn muốn đến đó làm nữa sao?

- Cái đó… Em còn đang suy nghĩ.

Dường như cô càng lúc càng nghịch ngợm, cảm giác trêu đùa cô rất thú vị.

- Anh không cho phép em tới tập đoàn làm nhân viên vệ sinh nữa… Anh nói rồi đấy, việc đó không phù hợp với em.

Thôi xong, thói quen cũ thừa hưởng từ lão gia tử lại nổi lên, hiển nhiên phu nhân của hắn chỉ thích mềm, không ưa cứng.

Khẽ mỉm cười, Lam Vân Diễm khẽ hỏi hắn.

- Vậy anh cho rằng em thích hợp với việc gì?

Đây…Hiển nhiên cô chỉ thích hợp làm bà xã của hắn, nhưng nếu nói ra thì nhất định là sẽ ăn đòn, nuốt lại vẫn là thượng sách.

- Em muốn làm việc?

Cô bật dậy, vấn đề này rất quan trọng, cô không muốn giả vờ ngây ngô để lừa hắn.

- Em muốn làm việc, không thích hằng ngày buồn chán ở nhà, cảm giác này tựa như cảnh cá chậu chim lồng vậy, chỉ cần không được chủ cho ăn sẽ chết đói, em không muốn, em không phải kẻ vô dụng.

Nhức cả đầu, hắn không muốn để cô ra ngoài làm việc, nhưng cũng hiểu được cô đang nghĩ gì, cô không muốn sự tồn tại của mình là vô nghĩa, giống như hắn vậy, bán mạng để cố gắng thể hiện bản thân, ở một phương diện nào đó, việc này cũng là minh chứng cho cha thấy được sự hữu dụng của hắn.

Biết được ví trí của mình từ lúc chào đời, lại luôn canh cánh lời của cha hắn: “Nếu không có chí tranh đấu thì đừng mặt dày mà nhận làm con ta”. Hắn như một kẻ điên biến công ty thành chỗ ở, cũng chỉ bởi chứng minh hắn có mặt ở trên đời không phải là một sai lầm.

- Em muốn đi làm.

Cô kiên quyết nhắc lại.

Nhiều lần giằng co, cuối cùng hắn đã nhượng bộ.

- Em có thể làm việc, nhưng không được làm nhân viên vệ sinh trong tập đoàn, không phải vì thể diện của anh mà là anh không muốn em hành hạ bản thân mình.

- Anh cho rằng em còn muốn quay lại tập đoàn ẩm thực của anh à?

Đôi khi người đàn ông này ngốc hết mức!

- Em không đến tập đoàn làm việc thì đi đâu?

Hắn không thích cô đi làm ở nơi khác, bà xã của hắn rất có duyên với đàn ông.

- Cái này phải để em nghĩ cho kĩ đã, để xem rốt cục em hợp với chuyên ngành nào.

Hắn nhíu mày khiến cô bất cười, khẽ đưa tay vuốt lên cặp lông mày của hắn.

- Anh yên tâm, em đảm bảo dù đi đến đâu thì trước đó em cũng sẽ hỏi ý kiến của anh.

- Thật?

Hắn cảm thấy nghi ngờ, cô mà nổi cơn thì còn cứng đầu hơn cả hắn, đến cuối cùng bản thân vẫn là người phải xuống nước.

- Đâu phải oán phụ phòng không suốt ngày muốn dụ dỗ chồng mình chứ, em đâu muốn bất hòa xảy ra giữa chúng ta?

Lại nhíu mày, hắn đã đánh hơi được tin tức thú vị.

- Vì muốn lôi kéo sự chú ý của anh mà em chạy tới tập đoàn làm nhân viên vệ sinh?

Cô chỉ cười không nói gì. Bắt đầu giật lùi về phía sau, quay lưng về phía hắn, tuyệt đối không thừa nhận nếu không kẻ này sẽ ra chiều đắc ý.

Diêm Nhược Thiên vội vàng tiến tới khẽ thì thầm vào tai cô:

- Bà xã.

Cô đáp lại:

- Chuyện gì?

Hắn lặp lại:

- Bà xã.

Cô vẫn kiên trì đáp lời:

- Chuyện gì?

Cứ như vậy giằng co một hồi lâu.

- Búp bê…

Cuối cùng Diêm Nhược Thiên là kẻ phải đầu hàng, rốt cuộc đã dùng tới biệt danh hay gọi cô, quả nhiên phản ứng của cô đã khác trước, quay lại đối mặt với hắn, đang định hỏi “búp bê” là cái gì thì hắn liền rót ba lời tựa đường mật vào tai cô:

- Anh yêu em!

Hắn yêu cô là sự thật hiển nhiên, nếu không mấy ngày cô liên tục kháng nghị cũng chẳng có tác dụng gì với hắn. Nhưng hắn nói “Anh yêu em” lại khiến trống ngực Lam Vân Diễm trở nên dồn dập, thì ra ba từ “Anh yêu em” lại khiến người ta rung động đến vậy.

- Tổng giám đốc của em, em cũng yêu anh hơn cả yêu chính bản thân mình.

Đôi lúc cô vẫn nghĩ, nếu không yêu hắn đến như vậy thì có lẽ cô cũng chẳng có dũng khí đối mặt với thế giới bên ngoài, cô yêu hắn nên mới tự tìm lại chính bản thân mình.

Kháng nghị – đây là hai chữ gần đây thường được Diêm Nhược Thiên nhắc tới, hắn cho rằng mình yêu cô hơn, cô lập tức phản bác, kết quả hai người liền đánh cuộc xem ai yêu nhiều hơn, nhàm chán không? Đáp án không cần biết bởi lẽ vui vẻ mới là điều quan trọng.

Rốt cuộc Lam Vân Diễm có đi làm hay không?

Đáp án là không, qua năm sau, đột nhiên Diêm Nhược Thiên nhớ rằng cô đã đồng ý nấu bún cho hắn ăn, vậy nên đặc biệt yêu cầu cô học cho xong món này rồi mới được ra ngoài làm việc.

Cô cũng đồng ý để hắn không thể hạnh họe gì thêm, học mất một tuần lễ rồi đột nhiên phát hiện mình đã có thai.

Tính toán một thời gian, có lẽ là đêm giáng sinh, đây là bảo bối mà cô vô cùng mong đợi lúc kết hôn, khi ấy cô cùng Diêm Nhược Thiên vẫn còn thờ ơ với nhau, cô cho rằng em bé chính là cầu nối quan trọng nhất giữa cả hai, chỉ là mãi vẫn không có tin tức gì, dần dần sinh nản chí, không ngờ bẵng đi một thời gian không nghĩ tới thì rốt cục đã bảo bối thuộc về cô và hắn!

Cô cực kì hưng phấn khiến Diêm Nhược Thiên cười nhưng miệng cứng đờ, đang hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người, đột nhiên em bé xuất hiện khiến hắn hao tốn tâm tư, rốt cục đã hiểu được tâm tình của Lục Hạo Doãn, rất may là bà xã cũng chẳng còn nhắc tới chuyện công việc nữa, dồn hết sức vào bảo bối bé nhỏ kia nên hắn vô cùng hoan nghênh sự có mặt của bảo bối bé nhỏ kia trong thế giới của hai người… Tâm lý con người là thế, vô cùng mâu thuẫn!

Không làm việc nữa, Lam Vân Diễm quyết định tìm cách khiến cuộc sống thêm phong phú, theo đề nghị của ông xã, cô đi học hội họa, mặc dù cô cảm thấy bản thân không có thiên phú nghệ thuật nhưng học tập cũng khá vui vẻ, đây mới là thú quan trọng nhất.

Hiện tại cô đi học suốt tuần, hàng ngày học xong liền có tài xế của hắn đón cô về tập đoàn. Kể tức lúc cô mang thai, lấy lí do đảm bảo an toàn nên hắn cứng rắn sắp đặt tài xế theo cô thì mới yên tâm, lần này cô không thể nói gì thêm, dù sao thì khi mang thai đi lại khá bất tiện, có tài xế đưa đón cũng tốt, nhưng việc tới tập đoàn ẩm thực như lúc này cô lại kín đáo phê bình.

- Chúc tổng giám đốc phu nhân một ngày tốt lành.

- Chào anh.

Đây là nơi cô không ngừng nói thầm, từ lúc bước vào tập đoàn, dọc đường đi ai cũng ân cần chào hỏi thăm, rốt cuộc cô đã thành tiêu điểm của sự chú ý, cô vốn không phải người phách lối, cũng không để ý những kẻ đồn đại châm chích sau lưng mình, bởi lúng túng nên những người này sớm đã trốn mất tăm, cô chỉ để tâm tới cái bụng càng lúc càng to của mình, lúc này nhìn cô chẳng khác gì con chim cánh cụt!

- Chúc tổng giám đốc phu nhân một ngày tốt lành!

- Chào cô!

Cô chỉ biết mỉm cười chống đỡ, mặt cô đã trở nên xơ cứng.

Rốt cuộc ông xã cô đang nghĩ gì? Nói với hắn nhiều lần rồi, học xong cô chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, phụ nữ có thai rất cực khổ, tại sao hắn còn muốn cô đến đây?

- Chúc tổng giám đốc phu nhân một ngày tốt lành!

- Chào mọi người….

Cảm giác nặng nề bao phủ thân thể cô, biết làm sao cho tốt đây?

Qua ba phút, cuối cùng Lam Vân Diễm đã tới thang máy. Tốt quá, rốt cuộc thì đã được giải thoát!

Thang máy chuyên dụng đến phòng tổng giám đốc nên tài xế khom người xin phép rời đi, cô nhấn nút cửa liền mở ra.

Trong khoảnh khắc cô nhớ tới đêm giáng sinh lãng mạn kia, ánh nến lung linh, chỉ là hôm nay món ăn được đặt trên bàn trà ở phòng khách, Diêm Nhược Thiên muốn nói gì đó với cô.

- Happy Birthday!

Hắn kéo cô trong trạng thái tim đập loạn nhịp đến ghế salon, dường như nghĩ tới sự bất tiện lúc này của cô nên đã lựa chọn ghế salon khá thoải mái.

- Happy Birthday?

Rốt cuộc cô đã trở về thực tại, bụng to dường như khiến não bắt đầu hoạt động kém lại.

- Búp bê của anh quên mất sinh nhật của mình à?

Diêm Nhược Thiên càng lúc càng thích gọi cô là “búp bê”, bởi lẽ cô rất giống, nhưng, cô là búp bê đẹp nhất thế giới, là độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về riêng hắn.

- Hôm nay thực sự là sinh nhật của em à?

Gần đây chỉ nghĩ tới chuẩn bị quần áo cho cục cưng, thỉnh thoảng mới sờ tới lịch, bởi vậy nên cô cũng không để ý tới ngày tháng cho lắm.

- Anh xin lỗi vì đã từng bỏ lỡ sinh nhật của em.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, hắn phát hiện rõ ràng mình là một người chồng kém cỏi, may mà cô không bỏ rơi hắn nếu không hắn sẽ chẳng bao giờ biết đến hạnh phúc.

- Không sao cả, ít nhất thì anh cũng tặng quà cho em.

Nhớ tới năm ngoài, dường như nó đã trở nên mơ hồ với cô, bởi lẽ… một năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, vô số kí ức đẹp đẽ, cần gì phải níu kéo những thứ đã không còn quan trọng?

- Anh đã nghĩ rất kĩ xem rốt cuộc là phải chọn quà gì, nghĩ đi nghĩ lại anh đã quyết định cho em một lễ vật cực kì đặc biệt— một nguyện vọng, em muốn gì đều có thể nói ra, trong khả năng của anh là được.

- Em sẽ quyết định ngay bây giờ, như vậy mới có ý nghĩa.

Hắn gật đầu tỏ ý muốn cô chọn lễ vật của mình.

Chớp mắt lia lịa, dường như cô đang phân vân giữa một đồng vấn đề, đột nhiên Lam Vân Diễm nói rất chân thành:

- Anh vĩnh viễn không được tách rời khỏi cuộc đời em.

- Lễ vật này có phải quá tham lam không?

Cuộc đời luôn là biến số khó lường, dù muốn nhưng mỗi người đều không thể níu kéo cuộc sống khi số phận an bài mặc dù chẳng ai muốn phải thấy cảnh chia lìa.

- Đây là lễ vật anh tặng cho em, thế nên đừng để xấu mặt trước cục cưng!

Cô nhìn xuống bụng mình.

Hắn cúi xuống áp mặt vào bụng cô, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.

- Búp bê bé nhỏ, cha là người trọng lời hứa, tuyệt đối sẽ không giở trò.

- Là ông chủ nhỏ, không phải là búp bê bé nhỏ.

Cô kiên trì không muốn xác định giới tính đứa bé nên nó vẫn luôn là vấn đề mà hai vờ chồng đang tranh cãi, hắn muốn là “búp bê bé nhỏ”, cô lại thích “ông chủ nhỏ”, ở một khía cạnh nào đó, cô vô cùng truyền thống, không giúp nhà chồng sinh con nối dõi thì cảm giác áp lực không bao giờ giảm bớt.

- Búp bê bé nhỏ, lúc mang thai da em trắng mịn, mềm mại như vậy, nhất định phải là búp bê bé nhỏ.

- Ông chủ nhỏ, mẹ nói bụng em hơi nhú lên như vậy thì nhất định là con trai.

- Búp bê bé nhỏ, anh còn mơ thấy phiên bản thu nhỏ giống như đúc cơ!

- Ông chủ nhỏ, em chắc chắn là Diêm Nhược Thiên thu nhỏ, nhưng chắc chắn là sẽ đẹp trai hơn anh gấp mấy lần.

- Búp bê bé nhỏ!

- Ông chủ nhỏ!

Cuối cùng đã có người kháng nghị, nhóc con trong bụng bắt đầu hưng hăng đạp loạn trong bụng mẹ. Sao cha mẹ lại có thể nhàm chán đến vậy? Vấn đề này có đáng để tranh cãi không? Gái hay trai đều do người ta quyết định! Nếu hai người không đợi được đáp án thì đi mà hỏi bác sĩ, nếu không thì cứ chờ đến thời khắc kia, khi người ta ra đời là sẽ biết!

Nhìn thái độ kiêu căng của nhóc con này thì chím mươi chín phẩy chín phần trăm là ông chủ nhỏ rồi!