Chương 36
Đang làm bữa sáng Tô Túc đột nhiên nghe được phòng khách có tiếng, không nên a! Tả Lăng không có khả năng sớm như vậy đã rời giường, tối hôm qua nàng chính là mệt đến ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Ai u, trước khi nói lời này thì đem cái biểu tình đắc ý lại nhộn nhạo kia của ngươi thu hồi đã.
"Về rồi à." Tô Túc bưng bữa sáng đi ra, liền nhìn đến Thần Tiêu đang đổi dép lê cho đứa nhỏ.
"Ừm." Thần Tiêu tựa hồ là không dám nhìn Tô Túc.
"Ba ba." Bảo bảo bị kích động chạy tới, bổ nhào vào bên chân Tô Túc.
Tô Túc xấu hổ đem bữa sáng đặt ở trên bàn ôm bảo bảo, muốn nói lại thôi, khẽ cắn môi vẫn là nói ra: "Nhã Văn nàng gần đây bề bộn nhiều việc, chỉ sợ không thời gian trở về."
Thần Tiêu ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo mất mát cùng khổ sở: "Tôi biết."
Cùng lúc đó, trong một phòng máy tính bí mật Tống Nhã Văn mua để công tác, không khí lại khác hẳn.
Hơn mười màn hình máy tính lớn nhỏ bất đồng chính đang vận chuyển tốc độ cao, sáu gã nhân viên công tác ăn mặc khác nhau, có vẻ thực tùy tiện đang ngồi ở chính giữa, tốc độ tay khống chế cực nhanh.
Trên màn hình lớn, Trường Phong truyền thông cổ phiếu chợt cao chợt thấp, nhưng đường cong một đường xuống dưới, không khí lại càng trở nên trầm lặng.
Tống Nhã Văn đứng ở một chỗ cao phía sau, hai tay ôm trước ngực, sắc mặt lãnh đạm nhìn màn hình lớn lóe ra, không nói một tiếng. Nhìn Trường Phong truyền thông cả tòa nhà lớn lấy tốc độ cực nhanh đi về phía vận mệnh bị khuynh đảo.
Bí thư đi lên đài, đẩy kính mắt trên mũi, hướng Tống Nhã Văn báo cáo nói: "Tống tổng, Trường Phong truyền thông đã muốn vô lực thu mua bọn họ cổ phiếu, không cần mấy giờ nữa, tất cả dân cổ phiếu sẽ không mua cổ phiếu nữa, chỉ biết tiếp tục bán tháo, Trường Phong truyền thông sẽ băng bàn."
"Đã biết, để cho Vô Hựu Chỉ tiểu tổ tiếp tục chú ý tình huống bên này, sau khi chấm dứt, cô dẫn bọn hắn cùng đi tham gia khánh công yến." Tống Nhã Văn mang trên mặt rõ ràng mỏi mệt, khàn khàn nói.
Vừa mới đánh một gã đối thủ cơ hồ thế lực ngang nhau, nữ nhân này trên mặt mang theo thần thái hiếm thấy.
Dưới đài một nữ thành viên trẻ tuổi của Vô Hựu Chỉ tiểu tổ quay đầu lại, đây là cô gái Âu Châu tóc quăn màu nâu, trong miệng còn cắn que kẹo, dùng khẩu âm giọng Anh nói tiếng Hoa Hạ, vui vẻ ra mặt nói: "Lão bản, lần này công tác bận lâu như vậy, cho chúng ta nghỉ đi. "
Tống Nhã Văn cười nói: "Có thể, cho mọi người hai tháng nghỉ ngơi, mỗi người năm mươi vạn tiền thưởng du lịch."
"Oh yes! Praise my goddess!!!" Vài thành viên ngoại quốc vui vẻ vỗ tay.
Thấy Trường Phong đã không còn năng lực phản kích, Tống Nhã Văn liền bấm dãy số Tô Túc.
Không đợi Tô Túc nói chuyện, Tống Nhã Văn liền lớn tiếng doạ người: "Lão bản, thu phục rồi."
Tô Túc mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Không thể nào, mới một đêm, cô đã đem Trường Phong phản kích sụp đổ? Cô không phải là đã sớm kế hoạch tốt đi?"
Tống Nhã Văn chột dạ ỡm ờ nói: "Dù sao Trường Phong đã sụp rồi."
Cô quả nhiên đã kế hoạch tốt...
Tô Túc miết đến ánh mắt Thần Tiêu gắt gao nhìn chăm chú vào di động, sờ sờ cái mũi: "Nhã Văn, đem hậu tục xử lý xong trở về nước một chuyến đi!"
Tống Nhã Văn ngón tay nắm điện thoại bắt đầu trở nên trắng, vui mừng thành công không còn sót lại chút gì.
"Tôi biết, chuyện này tôi không hy vọng cậu cũng tham dự." Tô Túc nghe không ra Tống Nhã Văn tình tự, nhưng là, ngón tay trở nên trắng biểu hiện chủ nhân không có bình tĩnh như giọng nói.
Nên đến lúc làm ra cái kết thúc rồi...
"Được, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn Tả Lăng đi nghỉ ở ngoại quốc." Hắn không quá tán đồng cách làm của tức phụ nhà mình, hắn hiện tại duy nhất có thể làm chính là đem tức phụ nhà mình túm ra khỏi chuyện này.
Cúp điện thoại, trong ánh mắt sốt ruột của Thần Tiêu, Tô Túc không quá tự tại nói: "Mấy ngày nữa Nhã Văn sẽ về nước, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây."
Thần Tiêu ánh mắt đột nhiên sáng ngời, chiếu rọi chói mắt: "Tô Túc, cám ơn cậu... Thật sự cám ơn..."
Nhìn đến Thần Tiêu thất thố, Tô Túc ở trong lòng hơi hít một hơi.
Hắn đối Thần Tiêu ấn tượng đầu tiên có thể nói là phi thường tốt, nhưng khi biết nàng cùng Tống Nhã Văn cảm tình cùng lựa chọn cuối cùng nàng làm ra. Ấn tượng liền không còn tốt được như vậy.
Có lẽ, khi hắn đối mặt chuyện này lựa chọn còn không bằng Thần Tiêu.
Nhưng mà, trong lòng hắn không cách nào đối đãi Thần Tiêu giống như phía trước.
Lòng người chính là mâu thuẫn như vậy...
Nghiêm với người ngoài, dễ dãi với mình...
Nếu quả thật, hắn không biết Nhã Văn, chỉ sợ hiện tại lại là một loại tâm tình khác.
"Ba ba, con đói bụng." Tiểu hài tử vĩnh viễn không rõ suy nghĩ của người lớn, thẳng thắn biểu đạt ra bản thân sở cầu.
"Bảo bảo muốn ăn cái gì? Ba ba đi làm cho con." Ôm lấy khuê nữ nhà mình, cúi đầu nhìn Cẩm Tú: "Tiểu Cẩm Tú muốn ăn cái gì cũng phải nói cho cha nuôi nga!"
Vừa mới bởi vì Tô Túc bỏ qua chính mình mà không vui Cẩm Tú bật người mắt to cong cong báo ra đồ ăn muốn ăn.
"Cha nuôi, con ở bên ngoài cùng với ma ma ăn qua rồi. Bất quá, giữa trưa con muốn chân giò kho tàu..."
Tô Túc nghe không nhịn được cười ra tiếng: "Đúng là con mèo tham ăn!"
Tiểu Cẩm Tú giống như ngượng ngùng thấp đầu nhỏ.
Tô Túc kỳ quái hỏi bảo bảo: "Bảo bảo không phải bên ngoài vừa ăn bữa sáng sao? Sao còn đói đâu?"
Bảo bảo mân miệng trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất: "Không ngon."
Ách, không nghĩ tới lại chính là cái nguyên nhân như vậy...
"Bảo bảo đợi lát nữa, ba ba giờ đi làm cơm." Nói xong buông bảo bảo, đi đến phòng bếp.
Bình tĩnh hạ tâm Thần Tiêu phát hiện đã nửa ngày không thấy Tả Lăng, nhớ tới ngày hôm qua chính mình không nghĩa khí chạy trốn xong sẽ phát sinh chuyện, khuôn mặt hơi hơi đỏ.
Nói một tiếng: "Tôi đi làm việc đây", lại không nghĩa khí đem khuê mật ném cho đại sói xám.
Đút khuê nữ ăn xong bữa sáng, lại cùng hai đứa bé chơi trò chơi trong chốc lát, nhìn sang thời gian đều đến giữa trưa, Tả Lăng vẫn chưa có rời giường. Trong lòng trách mình làm quá mức phát hỏa, thấp thỏm bước đến cửa phòng ngủ.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, bởi vì màn chưa rớt ra, cho dù ở ánh mặt trời giữa trưa cực mãnh liệt, trong phòng ngủ vẫn như cũ một mảnh hắc ám.
Đi đến bên giường, vươn tay phác qua Tả Lăng hình dáng, ánh mắt ôn nhu quyến luyến.
Lão bà, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không!