Sáng sớm Dư Thanh tỉnh dậy, đi lại vẫn có chút bất tiện, nhưng so với tối qua cũng đã tốt hơn nhiều, đúng là còn thua cả Sarah! Mặc xong quần áo, khập khiển vịn tường mà đi xuống lầu , do không thể chạy xe nên cô đã gọi điện thoại kêu tài xế, còn về bữa sáng, quên đi, cô không bao giờ ăn sáng, một là do cô lười làm, hai là thời gian để làm và ăn sáng không bằng nằm trên giường ngủ thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu, chạy xe đi mua cũng rất phiền, cho nên đối với Dư Thanh bữa sáng là một thứ xa vời.
Chỉ có điều, chưa đi hết cầu thang đã ngửi được cái hương vị của thứ xa vời này, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Cô đã dậy sớm, cư nhiên lại có người còn dậy sớm hơn cô.
"Này, chị dậy rổi à, hôm nay không định nghỉ ngơi sao?" Sarah đã làm xong bữa sáng kiểu phương Tây, cười híp mắt nói; "Có muốn nếm thử xem tay nghề của tôi không?" Sarah chưa quen với các nguyên liệu và ẩm thực của Trung Quốc, nhưng về các món ăn phương Tây đơn giản cô vẫn có chút hiểu biết. Hơn nữa, cô không phải là một người thích nằm ỳ trên giường, cho nên sáng sớm đã dậy làm điểm tâm.
Có người nói Lâm Sanh đã tóm được Mộ Lưu Yên bằng đường bao tử, không phải mình cũng có thể mượn chiêu thức này sao
Trong nhà Dư Thanh nói cũng lạ, máy nướng bánh mỳ các loại đều có đủ. Nhưng Sarah vừa nhìn là biết mới tinh chưa dùng một lần, chắc là mua chỉ dể trang trí cho đẹp mắt, nhưng gặp Sarah coi như chúng có thể hữu dụng rồi.
Nhưng mà để làm bánh bao tương đối mất khá nhiều thời gian, cho nên hôm nay không cần suy nghĩ ngày mai có thể thử xem.
Một cái trứng chiên, một ly sữa nóng ăn kèm hai miếng bánh mỳ nhỏ, OK rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, hai miếng bành mì nhỏ này cũng là loại thức ăn vặt, thật không biết người phụ nữ này làm sao có thể sống được! Rõ ràng nhìn bề đánh giá cũng là người rất biết sinh hoạt, quả nhiên bề ngoài chỉ dùng để lừa người.
"Ah, tốt." Dư Thanh bị sốc trước sự khác thường của Sarah, nhưng cô vẫn bất động thanh sắc, cũng không biểu hiện sự kinh ngạc.
Tay nghề của Sarah như thế nào Dư Thanh thật sự không biết, bởi vì một cái trứng chiên thì làm sao nhìn ra được cái gì.
Sarah nhìn Dư Thanh ăn bữa sáng mình làm, trong lòng rất thỏa mãn "Hôm nay chị như vậy còn muốn đi làm sao?"
"Ừ, tôi đã gọi tài xế đến đón, lát nữa tôi lưu vân tay của em vào hệ thống, nếu như em không có gì làm thì có thể đi ra ngoài dạo! nhưng không được đi quá xa."
Dư Thanh sợ là cô bé sẽ buồn chán khi ở một mình, nên nói như vậy.
"Chị muốn bỏ rơi tôi một mình sao?" Sarah biết không thể thả cô ấy đi như vậy, nếu không thời gian gặp mặt sẽ rất ít, làm sao có thể câu dẫn Dư Thanh dây? Không có phần thắng a!
Sữa vừa bào miệng suýt chút nữa Dư Thanh đã bị sặc chết rồi, cái gì mà bỏ rơi tôi một mình? Tại sao cảm giác trong lời này có ý nghĩa khác vậy?
"Tôi đây là đi làm."
"Tôi ở đây một mình rất chán, tôi đi cùng với chị a! Tôi sẽ không làm phiền chị đâu." Đúng vậy, cho tôi đi theo đi a!!
"Cái này..." Lời Sarah không phải là không có đạo lý, để cô bé ở lại một mình Dư Thanh không yên tâm, hơn nữa, chỉ có một tuần, biết sau lần này còn có thể gặp lại hay không. Ai, đã vậy thì cứ phóng túng một lần a! "Được rồi."
Dư Thanh chỉ chốc lát đã mềm lòng, Sarah thì thừa cơ hội tấn công, bắt đầu thời gian theo đuổi cô.
Trong lúc Dư Thanh làm việc, cô thì chơi game, tan làm thì cũng nhau về nhà, điểm tâm sáng do Sarah chuẩn bị, sau đó lại là một ngày mới.
Sarah muốn câu dẫn Dư Thanh, nhưng câu dẫn như thế nào, đây chính là vấn đề.
Chủ yếu là do kỹ thuật câu dẫn của cô không hề cải thiện.
Tuy nhiên, người có tâm thì được trời thương, cô rất may mắn, ông trời cũng giúp cô, không uổng phí những pha sấm chớp rền vang.
Chuyện là, thời tiết hôm nay rất xấu, mây đen che cả bầu trời, bầu không khí vô cùng âm u, ăn cơm, tắm rửa xong, tựa hồ cả hai cũng cảm nhận được áp suất bên ngoài rất thấp, Dư Thanh đứng cạnh cửa sổ nhìn bầu trời ảm đạm, đột nhiên một hồi sấm vang lên làm cô phải giật mình, hai tay siết chặt, sắc mặt biến đổi rất khó nhìn.
Sarah cũng bị tiếng sấm này làm cho giật mình, nhưng cô không sợ hãi ngược lại ánh mắt đang hướng về Dư Thanh, thấy cô ấy hình như có gì đó không đúng, trong lòng trầm xuống.
Mấy ngày nay, mỗi ngày theo Dư Thanh đi làm rồi về nhà, trong những ngày đó cũng có rất nhiều lần thân cận tiếp xúc. Từ ban đầu còn do dự không xác định giờ đã dần dần thay đổi thành vô cũng kiên định, tuy Dư Thanh không phải là một nguời thú vị, nhưng trên người chị ấy có một cổ ma lực, dường như có thể làm cô thay đổi, dần trở nên trưởng thành hơn, dần cường đại hơn, và rất thích quan tâm, chăm sóc người khác.
Không sai, cô muốn quan tâm Dư Thanh, muốn chăm sóc chị ấy, muốn ôm chị ấy trong vòng tay.
Tuy là chiều cao có hơi chệnh lệch, nhưng chuyện đó không thể ngăn cản được cảm xúc trong lòng.
Bản thân muốn là được!
Cho nên, chú ý đến người mình quan tâm cũng là một loại bản năng của con người.
Dư Thanh, chẳng lẽ sợ sấm ? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Sarah vui vẻ, cơ hội tốt là cơ hội tốt! Hôm nay xem dự báo thời tiết, dự báo là sau đêm nay sẽ có bão, còn là siêu bão, lẽ nào ông trời đã nghe được khẩn cầu của mình sao?
Tuy ngoài mặt Dư Thanh không có bất cứ biểu hiện gì nhưng trong lòng thật sự là sợ sấm, vì không để cho Sarah nhìn ra khó chịu, đã trở về phòng của mình từ sớm, khư khư trùm chăn kín mít.
Chỉ là cô nằm xuống chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói của Sarah "Dư Thanh, tôi sợ sấm sét, tối nay tôi có thể ngủ chung với chị hay không?!" Không sai, ngủ chung a chính là ngủ chung!
Lời này của Sarah trong đêm tối vô cùng vang dội, Dư Thanh rối rắm, cô thật không biết nên mở hay không nên mở.
Ngủ chung với Sarah, cô sẽ không sợ sấm sét nữa, nhưng trong lòng có một tiếng nói đang âm thầm nhắc nhở cô, không sợ sấm tuy nhiên còn có thứ đáng sợ hơn.
Những ngày ở chung này đã làm thay đổi rất nhiều thói quen, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, thậm chí còn mang theo Sarah đi làm, việc này nếu ở quá khứ tuyệt đối sẽ không xảy ra. Chính mình trước đây còn cười nhạo Mộ Lưu Yên, mặc dù Lâm Sanh làm ở Mộ thị nhưng một chuyện cũng không để cho cô ấy phải động tay, quả nhiên là 'phu thê tình thâm', bây giờ đến mình, đi đâu cũng đều mang theo Sarah, thiếu điều muốn làm nhiều hơn như vậy.
"Dư Thanh?" Sarah hạ quyết tâm nếu chị ấy không mở cửa thì liền sống chết ở đây, cô không còn nhiều thời gian nữa, làm thì có thời gian rảnh để tiêu hao ở chỗ này? Nếu như mình trở về nước, Dư Thanh bị người khác bắt được thì phải làm sao? Dù sao muốn ở lại đây học vẫn còn rất nhiều thủ tục phải làm.
Cuối cũng Dư Thanh vẫn đi mở cửa cho Sarah, trong một buổi tối cuồng phong thiên điện như thế này, một con sói đang thức tỉnh gặp được một chú cừu non, cám dỗ và mê hoặc làm sao không có.
Sarah cố ý mặc áo ngủ gợi cảm có đai đeo rất nhỏ, vẫn là một màu trắng nhưng gần như trong suốt, ôm theo một cái gối nằm, đai áo không biết vô tình hay cố ý lại nửa rơi nửa đậu, tim của ngự tỷ Dư Thanh bắt đầu đập loạn.
"Vào đi." Dư Thanh không thể bỏ mặc Sarah ở hành lang, nghĩ lại cô bé ngay cả đại học cũng chưa lên, bản thân lại sợ cái gì? Sợ con bé tập kích mình sao? Xem ra ở cùng với Mộ Lưu Yên thời gian dài, đầu óc bản thân càng ngày càng không được bình thường, có xu hướng lú lẫn.( ~~ngự tỷ lo lắng đúng rồi ngự tỷ :P)
Dư Thanh khinh thường lòng lang dạ sói của Sarah, cho nên đã định sẵn đêm nay sẽ vô cùng đặc sắc.
Sarah sợ lên giường Dư Thanh, nhưng trong lòng đang âm thầm vui mừng, còn vui hơn trúng độc đắc "Dư Thanh, tôi có thể ôm chị ngủ không? Tôi sợ." Lên giường rồi thì làm gì? Đương nhiên là tiếp xúc cơ thể. Mà làm sao để tiếp xúc? Thì bắt đầu từ ôm đi rồi tính.
Mặc dù Dư Thanh rất muốn cự tuyệt nhưng nhìn bộ dáng Sarah 'lo lắng sợ sệt' thì không nỡ, yên lặng gật đầu, chấp nhận để cô bé tùy ý đụng chạm cơ thể của mình.
"Sarah, em rất sợ sấm sét sao? \" Chắc cũng giống mình.
"Ừm." Sợ mới lạ.
Sarah ôm lấy thắt lưng Dư Thanh, đầu tựa lên vai cô, trong lòng suy tính, nếu chỉ có mình chủ động thì cũng vô dụng!
"Dư Thanh, sau lưng tôi rất ngứa, chị có thể gãi gãi giúp tôi không, tay tôi với không tới" Vương tay ra sau lưng gãi gãi, nhưng vị trí khá cao, đúng thật là tay cô bé với không tới.
Hô hấp của Dư Thanh bị đình trệ, cô vốn là một người rất biết điều khiển bản thân, thế nhưng hình như khi chạm vào Sarah thì không thể bình thường được nữa. Rõ ràng một chuyện vô cũng đơn giản và thuần khiết, vậy thì tại sao khi đến bên tai mình thì cảm xúc của nó lại trở nên khác đi?
Đẩy bay đi tâm ma, cố gắng mặc niệm trong lòng, thực ra mình chỉ giúp con bé gãi ngứa mà thôi.
"Chỗ này đúng không?"
" Ừm, nhích qua một chút."
"Ở đây?"
" Đúng rồi." Sarah không tiếc bán đứng nhan sắc để khuấy động bầu không khí này "Ngứa quá."
Động đậy thân thể, xoay người một cái, Dư Thanh đang nằm nghiêng, tay vẫn giữ đúng tư thế đang vươn ra, không kịp thu lại, cho nên tư thế này biến thành từ lưng đến trước ngực, tay lập tức chạm vào nơi không nên chạm.
Dư Thanh lúng túng, Sarah hoảng hồn.
Dư Thanh lập tức phản ứng, cô cuống quýt thu tay về, sau đó quay lưng lại "Xin lỗi, tôi không cố ý." Hít thật sâu, đáng chết cảm giác đó hình như vẫn còn trong bàn tay mình.
"Không, không sao." Sarah hiện tại vẫn còn thờ thẩn, không kịp phản ứng, bởi vì... loại tiếp xúc như thế này, bộ phận nhạy cảm như vậy là lần đầu tiên, quan trọng nhất là Dư Thanh đã 'tập kích' cô rồi, điểm này có lẽ ngoài mong đợi của Sarah.
Nhưng mà giờ phút này không cần nói đến kế hoạch gì nữa, cảm thấy Dư Thanh đã dao động, Sarah như ăn phải rau chân vịt, năng lượng tràn trề.
"Dư Thanh, chị có thích em không? Giống như Mộ Lưu Yên thích Sen vậy." Sarah từ phía sau ôm lấy Dư Thanh, giọng nói mông lung, tâm thần bất định, sâu sắc hỏi.
Dư Thanh im lặng.
Dư Thanh không biết cái gì gọi là tình yêu, bởi vì cô chưa từng yêu đương, tuy nhiên cô sống đên bây giờ, chưa từng có một cảm giác nhất định đối với một người, duy chỉ có Sarah. Nói ra thì có lẽ khó tin, nhưng rõ ràng chỉ mới tiếp xúc với nhau vài ngày, vậy mà lại tồn tại cảm giác này, trong lòng cô đã rỏ hơn đèn rồi
Nếu như Sarah không nhỏ tuổi như vậy, Dư Thanh chắc chắn sẽ thẳng thắng nói ra, nhưng rốt cuộc con bé nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, ngay cả đại học còn chưa vào, mà lời nói của con bé có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu là giả? Người ngoại quốc cảm xúc đến mau lẹ và đi cũng rất nhanh chóng nhưng Dư Thanh không hề tích điều đó.
Chỉ muốn tìm một người bình bình đạm đạm như vậy đến cả đời.
Nguyện vong rất đơn giản.
"Sarah, chúng ta không hợp." Đúng vậy, chỉ có không hợp.
"Nhưng, em thích chị." Sarah cũng không biết tại sao mình lại thích Dư Thanh, đây là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Tiếng nói như cổ pháo, trái tim bang bang đập loạn xạ, còn có lời nào có thể kích tình hơn lời này?
"Em muốn bên cạnh chị, mãi giống như hiện tại." Sarah tiếp tục đầu độc người nào đó, chống người lên, xoay cơ thể Dư Thanh lại "Trong mắt em có chị, trong mắt của chị cũng có em." Đôi mắt xanh đen của Dư Thanh bắt lấy đôi mắt xanh thẳm của Sarah, ngủ quan xinh đẹp như búp bê khiến người khác không kìm lòng được mà muốn sờ lên. Món đồ chơi mà trẻ con thích nhất bây giờ chân chận thật thật biến thành người, cô bé còn nói thích mình.
Đêm tối rất dễ dàng làm mê muội tâm trí con người, sấp chớp rền vang trong đêm càng khiến cho người ta dễ rơi vào cám dỗ.
Không biết ai là người hôn đối phương trước, từ chuồn chuồn lướt nước đến nụ hôn sâu làm phiên giang đảo hải, cuối cùng quần áo và đồ dùng đều rơi rớt trên sàn, còn người nào ăn sạch người nào, chuyện đó rất quan trọng sao ?
Một đêm này, nhất định khiến người ta vĩnh viễn chìm vào đó.
Sáng sớm Dư Thanh tỉnh lại nhìn thấy hai vệt máu trên giường, tâm tình lúc này chỉ nghỉ đến đi chết, mình thất thân còn chưa nói, lại còn xuống tay với trẻ vị thành niên, đến cùng mình đã làm chuyện gì thế này?
Ngoại trừ trốn với tránh, cô không biết phải đối mặt với Sarah thế nào.
Dư Thanh biệt tâm, quyết định trốn chạy cho đến trước ngày Sarah về nước, tâm thần bất định, nội tâm bất an nhìn Sarah nói chuyện bình thường với mọi người, trong lòng nửa lạc lõng nửa nhẹ lòng, rất rối loạn lại rất trầm tĩnh.
Trong lòng Sarah vô cùng tức giận, nhưng cũng muốn cho nhau khoảng không gian để cả hai tỉnh táo hơn, vì vậy cô không tiếp tục đuổi theo Dư Thanh nữa, trái lại cô phải quay về, sự việc này đã xảy ra, cô không tin khi bản thân không ở nơi này, không còn xuất hiện trong cuộc sống của Dư Thanh, chị ấy có thể hồng hạnh vượt tường.
Khi đối mặt với Mộ Lưu Yên và Lâm Sanh chào hỏi máy móc, biểu hiện của Sarah rất bình tĩnh, chỉ thấy Dư Thanh vẫn im lặng không lên tiếng, đứng yên một bên đúng là chọc tức cô, chị ấy không lo lắng mình không quay lại? Được rồi, coi như chị thắng, chỉ cần em trở về, chị nhất định phải chết! Đừng tưởng muốn khi dễ tiểu loli là khi dễ, càng là loli thì càng quỷ súc.
Dư Thanh, em rất nhanh sẽ quay lại, khi đó là lúc phải giải quyết vấn đề giữa chúng ta.
Máy bay cất canh bay đến tầng trung, Sarah nhìn tia nắng sau những đám mây, mỹ luân mỹ hoán (xa hoa) làm mê hoặc lòng người.
Dư Thanh, chúng ta nhất định sẽ giống như ánh mặt trời này, sâu đạm tiến vào lòng nhau.
Chờ em trở lại, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xong, cứ như vậy.
Sau đó bắt đầu càng cũ gài bẫy.
Ngự tỷ ăn xong bỏ chạy :P
Hoàn tất phiên ngoại.
Repeat lại :))
"Chỗ này đúng không?"
"Ừm, nhích qua một chút."
"Ở đây?"
" Đúng rồi."
------------------------------------------
Đã xong được một bộ :v cảm ơn mọi người ủng hộ tui nhé !!!