Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 52





"Em có thể không nằm viện được không? Yêu tinh ——" Lâm Sanh tương đối buồn bực nằm ở bệnh viện cao cấp trong phòng bệnh, đáng thương mong chờ nhìn Mộ Lưu Yên, bị rửa ruột còn chưa tính, còn để cho mình nằm viện, có lầm hay không a!

"Không được! Bác sĩ nói phải quan sát một ngày, nhất định phải nằm viện!" Mộ Lưu Yên kỳ thật cũng rất là áy náy, nằm viện một ngày như thế nào đủ? Tối thiểu cũng phải ba ngày, nàng phải bảo đảm đầu gỗ nhà nàng không có việc gì mới có thể để cho nàng xuất viện, một ngày có thể nhìn ra cái gì?

"Em cảm thấy, kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, không cần chứ?" Một nồi canh gà lớn thêm một gói hút ẩm, kỳ thật cũng ăn không chết người, ngược lại có thể ăn một chút thương tổn, nàng thật sự là không muốn nằm viện, nhìn vách tường trắng bóng, cảm giác giống như đang ngồi tù vậy.

"Chị biết, em trách chị, đúng hay không?" Mộ Lưu Yên nhìn Lâm Sanh, một người vốn đang tốt bởi vì uống phải canh gà của mình, kết quả nằm ở trong bệnh viện, trong lòng có thể dễ chịu mới là lạ! Vành mắt đỏ lên, trong lòng khó chịu đến cực điểm, "Đều là chị không tốt, em mới phải nằm ở trong này. Chị làm sao lại đần như thế, rõ ràng hẳn là nên nếm thử một chút xem sao, nếu không cũng sẽ không như vậy." Sớm biết vậy thời điểm bỏ vào nên nếm một chút, cũng sẽ không việc này.

"Chuyện này không liên quan chị, là em không tốt, ai biểu đem gói hút ẩm bỏ trong ngăn đồ gia vị. Mộ yêu tinh, cái này chính là cái ngoài ý muốn." Nhìn bộ dáng Mộ Lưu Yên lã chã - chực khóc, Lâm Sanh là vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, "Được rồi, em nằm viện. Kỳ thật cũng không tồi ha, ít nhất cũng có thể hảo hảo kiểm tra một thể không phải sao? Tốt lắm, chị đừng khổ sở , đợi lát nữa để cho Dư Thanh nhìn thấy có thể sẽ giễu cợt chị."

Mộ Lưu Yên thấy mặt Lâm Sanh tái nhợt, rõ ràng không thoải mái còn muốn cười an ủi mình, trong lòng cảm động rối tinh rối mù.

Cũng chỉ có đầu gỗ mới có thể tiếp nhận chính mình vụng về như vậy đi? Ngẫm lại trước kia những nữ nhân trước kia nấu cơm cho mình ăn đem mình làm hại ói, tiêu chảy, nàng là hận không thể chém đối phương. Đầu gỗ bị mình làm hại nằm viện, còn đối với mình cười, đầu gỗ nhà nàng rốt cuộc có bao nhiêu tốt?!

"Dù sao em nhất định phải nằm viện cho chị."

"Được được được."

"Tối thiểu phải ba ngày!"

A? Lâm Sanh cau mày, tuy rằng rất muốn cự tuyệt, nhưng nhìn Mộ yêu tinh bộ dáng như đinh đóng cột, lại không nghĩ nàng áy náy, chỉ có thể không thể miễn cưỡng gật gật đầu, "Được rồi, đều nghe yêu tinh nhà em."

"Ân, lúc này mới ngoan thôi." Ghé vào trên giường bệnh, nắm tay Lâm Sanh, quyến rũ cười cười, "Mấy ngày nay chị sẽ ở cùng em." Nàng mới sẽ không để cho đầu gỗ một thân một mình ngốc đâu! Nàng còn sợ y tá MM coi trọng đầu gỗ của nàng! Đầu gỗ ôn nhu như vậy vĩ đại như vậy, không thể không phòng.

Lâm Sanh cười gật gật đầu, "Tùy chị."

Hai người đối diện nhau tình chàng ý thiếp, cánh cửa lại đột nhiên lập tức bị đẩy ra, Sarah bước dài một cái đi đến bên giường bệnh, nhìn người nằm một chút, sốt ruột hỏi, "Sen, chị như thế nào liền nằm viện ?" Buổi sáng đi ra ngoài còn rất tốt, sao lại thế này? Nếu không phải Mộ Lưu Yên gọi điện thoại cho Dư Thanh, chính mình còn không biết đâu!

"Nga, không có gì, chỉ có chút loét dạ dày." Lâm Sanh rõ ràng là trợn mắt nói nói dối, dù sao nàng cũng nhìn ra được Sarah đối với Mộ yêu tinh vốn không tốt, nếu để cho nàng đã biết, khẳng định lại phải nói lời lạnh mặn lời nhạt tìm Mộ yêu tinh làm phiền.

"Rõ ràng buổi sáng không phải rất tốt sao?" Cau mày khó hiểu hỏi.

"Nga, đây là đột nhiên bị." Lâm Sanh xụ mặt nghiêm túc nói, "Sarah, mấy ngày nay tôi không có biện pháp chiếu cố dì, Mộ yêu tinh cũng muốn ở cùng tôi, một mình dì ở nhà không thành vấn đề đi?" Đầu gỗ là nói dối một chút cảm giác cũng không có, giống như nàng nói đều là thật sự.

Không đợi Sarah mở miệng, Mộ Lưu Yên đứng ở một bên đã lên tiếng, "Không sao, còn có Thanh Thanh. Quả thực không được thì để cho Sarah đến ở cùngThanh Thanh hai ngày, nói thật, một mình cô ấy chị cũng lo lắng, hay là để cho Thanh Thanh chiếu cố đi!" Chậc chậc, thật sự là nhất cử lưỡng tiện a, vừa đem tình địch đuổi ra ngoài, lại vừa tác hợp cho Dư Thanh.

Phải, cậu liền tiếp tục bán đứng tớ đi!

Dư Thanh ở trong lòng mắng Mộ Lưu Yên không nói tình nghĩa, đây là vì lão công không niệm tình tỷ muội, đem phiền toái đều đẩy cho mình.

Nàng cũng không nhìn xem này tiểu loli ở chung có tốt hay không sao?

Tuy rằng, cả ngày hôm nay cũng chơi xem như vui vẻ, nhưng, tự dưng lại vào ở thêm một người tổng cảm thấy là lạ.

"Này, có thể hay không rất phiền toái Dư Thanh ?" Lâm Sanh xem như ăn xong Mộ yêu tinh, ăn dấm chua bay này, không nên đem tiểu di hỗn huyết loli nhà em ra ngoài a! Còn không ngừng bán đứng Dư Thanh, thật sự là đáng thương cho khuê mật của Mộ yêu tinh.

"Như thế nào sẽ phiền toái! Thanh Thanh lần trước còn cùng ta nói trong nhà rất yên tĩnh, không một chút hơi người!" Mộ Lưu Yên nhìn Dư Thanh, ánh mắt lấp la lấp lánh, "Đúng không, Thanh Thanh? !"

Phải, cậu đừng gọi tớ là Thanh Thanh, cậu vừa gọi chính xác là không phải chuyện tốt.

Rõ ràng tớ cũng xem như là chị của cậu!

Từ lúc cùng Mộ Lưu Yên nhận thức tới nay, lần nào cũng không phải mình thu thập cục diện rối rắm cho nàng? Lúc này lại đem người cũng hướng nhà của tớ đưa vào.

Sarah bĩu môi, đối với Mộ Lưu Yên tự biên tự diễn rất là khinh thường, không phải là không muốn để cho tôi ở sao? Vậy sẽ không ở!

Sen không ở, cùng cô ở chung dưới một mái hiên tôi còn chê cô không vừa mắt nữa kìa!

"OK, tôi liền ở cùng Thanh."

Sarah gật gật đầu, cũng không để ý Dư Thanh có đáp ứng hay không, nói cho cùng trong lúc nàng cùng Mộ Lưu Yên chiến tranh, người này chỉ là vật hi sinh.

Nghĩ cũng là không sai, chính là vì cùng Sarah tranh đấu, Mộ Lưu Yên mới có thể 'Thống hạ sát thủ ' đem Lâm Sanh đưa vào bệnh viện.

Lâm Sanh cùng Dư Thanh liếc nhau, tựa hồ cũng theo đối phương trong mắt nhìn thấu một tia bất đắc dĩ.

Cái này gọi là gì chuyện gì?

Mộ Lưu Yên ngược lại nghe 'Thanh' trong miệng Sarah, trước mắt sáng lên, mới một ngày đã kêu Thanh ? Quả nhiên có phát triển!

Khuê mật của mình luôn luôn băng sơn bình tĩnh, chưa từng nói qua chuyện yêu đương, tựa hồ đối với nàng mà nói nói yêu là một chuyện rất phiền phức, cũng chính là có đôi khi thời điểm cùng mình cùng đi thưởng thức tiểu cô nương.

Đương nhiên, đó là bởi vì Dư Thanh biết Mộ Lưu Yên đối với nam nhân không có cảm giác, cho nên mới cùng nàng cùng một chỗ nói một chút mấy em gái.

Điều này cũng khiến cho Mộ Lưu Yên cảm thấy Dư Thanh thích cô gái nhỏ trẻ tuổi.

Vì thế, Dư Thanh cũng lười giải thích.

"Vậy được rồi, bất quá ngoan một chút cho tôi, không cần làm phiền Dư Thanh. Nếu không, tôi liền nói cho ngoại công, để cho ông ấy không để dì tới nơi này học nữa." Lâm Sanh thật sự đối với hai người này không có biện pháp, không thể xuống tay với Mộ yêu tinh, cho nên phải ủy khuất Sarah một chút.

Sarah trừng mắt liếc mắt nhìn Lâm Sanh một cái, khẽ hừ một tiếng, sau đó đối với Dư Thanh bên người nói, "Thanh, em phải đi về thu thập một chút, miễn cho ở trong này có một số người nhìn em không vừa mắt." Về phần là ai, hai người đều có đi.

Lâm Sanh cười khổ giao ra chìa khóa của mình, "Dư Thanh, đã làm phiền cô."

Cho nên nói, ý kiến của tôi đã muốn không quan trọng đúng không?

Từ đầu tới đuôi cũng không nói gì quá một câu, rõ ràng là nhà của tôi nhưng lại do mấy người quyết định.

Ngửa đầu nhìn trời, được rồi, tôi nhịn.

Ai kêu chính mình nhất thời lanh mồm lanh miệng, sau đó hại Lâm Sanh nằm viện chứ?

Nàng cũng không tin cái gì loét dạ dày, trừ bỏ thức ăn Mộ Lưu Yên, phỏng chừng không có gì so với nó độc hơn .

Thật may mình không trở thành bé chuột bạch, chẳng qua là đáng thương cho Lâm Sanh.

Muốn ăn đồ ăn Mộ Lưu Yên làm, chính là nhận lại một cái dạ dày bị ăn mòn đến tồi tệ.

Được rồi, mình phải đi thôi, miễn gây trở ngại cho người ta tình chàng ý thiếp.

Dư Thanh cầm cái chìa khóa không thể nề hà tiếp nhận hành lý của Sarah.

Nàng chỉ sợ sẽ không nghĩ đến, lần tiếp xúc này sẽ rất khó để buông tay ra.