Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 44




Lâm Sanh lựa chọn không nói cho Mộ Lưu Yên cũng là có nguyên nhân.

Tình cảm của hai người chỉ mới vừa đi đúng đường quỹ đạo, thì phải nói như thế nào cho nàng biết đây? Tần Mạt gọi điện thoại cho ta, nói là muốn đoạt ngươi từ trong tay ta về ư? Chưa kể đến việc Mộ yêu tinh sẽ không tin ta, riêng việc lần này của Tần Mạt đã đủ khiến cho Lâm Sanh lo lắng không ngừng.

Thời gian ở Paris, nàng không phát hiện rằng Mộ Lưu Yên tình nguyện bị kẹp ở giữa, cũng không muốn cho nàng gặp Tần Mạt. Lại nói tiếp, nàng vì Mộ Lưu Yên nên không muốn xích mích với Tần Mạt, nhưng là sâu trong tư tưởng, Tần Mạt lúc trước bất nhân, thì tại sao nàng còn phải nói nghĩa lý với nàng ta? Lâm Sanh dám đánh cược, nếu bản thân cùng Mộ Lưu Yên không đến với nhau, nói không chừng chuyện tình của Mộ Lưu Yên với Tần Mạt chưa chắc đã kết thúc!

Tình yêu đầu tiên đã làm cho nàng tổn thương không dậy nổi.

Huống hồ, bên cạnh việc biết Tần Mạt là mối tình đầu của Mộ Lưu Yên, sau đó lại bỏ nàng rời đi, không khỏi làm cho Lâm Sanh hai mắt tối sầm.

Lâm Sanh không phải là thánh nhân, trong lòng nàng đương nhiên sẽ có khó chịu, hơn nữa cái tên làm cho nàng khó chịu còn quang minh chính đại gọi điện thoại thách thức cho nàng, cho nên tất cả tự tôn cùng mặt mũi của nàng đều không cho phép nàng nói.

Nói cho Mộ Lưu Yên biết, giống như học sinh tiểu học mách lẻo với thầy cô.

Nghĩ đến việc mách lẻo bạn học thật là xấu hổ, chuyện này đương nhiên tất cả mọi người đều biết.

Lâm Sanh cũng thật không ngờ, Mộ yêu tinh rất thông minh, lời của nàng không có sơ hở gì, vậy mà trong lòng liền có hoài nghi, như vậy tự nhiên xảy ra vấn đề.

Mộ Lưu Yên không có vạch trần, sâu trong tâm nàng vẫn tin tưởng Lâm Sanh, nhưng mà là tin tưởng mang theo một chút hoài nghi, chứ không phải là một trăm phần trăm tin tưởng. Nàng cũng phải tìm hiểu xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Không nói tới khoảng cách giữa Lâm Sanh và Mộ Lưu Yên, Tần Mạt bên kia cũng trầm mặc không ít.

"Tần Mạt, ngươi đừng quên, ngươi đã đáp ứng yêu cầu của ta." Tiếp nhận đơn từ chức của Tần Mạt, nữ tử kia ánh mắt một mảnh lạnh lùng, "Nếu ngươi giống như trước vẫn không chiếm được nàng, như vậy ngươi sẽ là của ta!" Nắm nhẹ cằm của Tần Mạt, thật sâu trong đôi mắt là sự quật cường, "Đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi. Đi đi ——" Rời tay ra, cố ý không nhìn Tần Mạt, mà Tần Mạt thì khuôn mặt châm biếm nhìn nàng, "Như ngươi mong muốn." Xoay người, không lưu luyến liền lập tức rời đi.

Một lần từng vì danh dự cùng địa vị đem bản thân mình bán cho ma quỷ, thề sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Hiện tại mới phát hiện, hóa ra nàng vẫn chưa bao giờ quên Lưu Yên, nàng yêu nữ nhân này rất nhiều.

Duy nhất nữ nhân này.

Vì muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ma quỷ, nàng cùng ma quỷ làm một cái giao dịch.

Mượn sức lực của ma quỷ, chỉ cần có thể làm Mộ Lưu Yên trở về thì nàng sẽ thắng.

Mặt khác, nếu thua, cả đời này nàng không bao giờ được chạy trốn ma quỷ kia.

Ma quỷ kia chính là toàn tâm toàn ý, cho nên nàng đáp ứng yêu cầu.

Tần Mạt nghĩ về cuộc sống vài năm vừa qua, không khỏi có chút buồn cười, nàng đã từng không ngần ngại muốn thăng quan tiến chức, thâm chí cùng nữ nhân thừa kế trẻ tuổi này không ngừng dây dưa, mà bây giờ nàng lại đột nhiên phát hiện, mong muốn của nàng kỳ thật rất đơn giản. Như thế thì mấy năm nay, rốt cuộc thì nàng đang làm cái gì?

Tần Mạt không tự chủ được nhớ đến một bài hát, giương ánh mắt nhìn ánh mặt trời chiếu ở đầu đường, giật mình cứ như mộng.

Khi còn trẻ, tôi thích theo đuổi những giấc mơ.

Trái tim tôi chỉ muốn bay về phía trước.

Trải qua nhiều cuộc hành trình dài và gian khổ, một đường hướng về phía trước không thể quay trở về.

Bỗng nhiên tôi quay đầu, tình yêu đã cách xa. Tôi vô tình ở cuối chân trời.

Chỉ sau đó tôi mới hiểu được thế nào là tình yêu và sự ghét bỏ, yêu mến và thù hận. 

Lâm Sanh không rõ mấy năm nay Tần Mạt trải qua như thế nào, giống như Tần Mạt không rõ Lâm Sanh đối với Mộ Lưu Yên có bao nhiêu kiên định.

Nàng cùng Mộ Lưu Yên yêu nhau ba năm, quanh năm suốt tháng sớm tối ở cùng nhau, cuối cùng còn không phải chia tay ư?

Nếu như thế, Lâm Sanh ở cùng Mộ Lưu Yên mới chỉ nửa năm nay thì có bao nhiêu kiên định?

Mộ Lưu Yên căn bản không biết Tần Mạt cùng Lâm Sanh đang xảy ra chiến tranh, ở trong lòng nàng, Tần Mạt là quá khứ, Lâm Sanh là hiện tại, huống hồ Tần Mạt còn đang ở Pháp, tám sào tre còn không đo hết được khoảng cách, nàng sống cuộc sống của nàng, mình sống cuộc sống của chính mình.

Như thế này cũng rất tốt.

Như thế này là được rồi.

Tần Mạt đối với Mộ Lưu Yên mà nói là một người đặc biệt.

Cho dù không thể thành đôi, nàng cũng không muốn cả hai trở thành kẻ thù của nhau.

Mà hiện tại, Tần Mạt ở đầu sông, mình ở cuối sông, nghĩ nhiều đến làm gì?

Mộ Lưu Yên không muốn nghĩ nhiều bởi vì nàng không biết Tần Mạt trở về, nếu nàng biết, như thế nào lại không nghĩ tới?

Lâm Sanh trong lòng bị chuyện này đè nặng, còn phải làm bộ như không có việc gì, khỏi phải nói có bao nhiêu phiền muộn.

Lên mạng không có gì xem đâm ra nhàm chán, ánh mắt lại nhìn đến trên người Mộ Lưu Yên.

Người như Mộ yêu tinh, sinh ra là để câu dẫn người khác sao a?

Đã qua nhiều năm như vậy, còn có thể làm cho Tần Mạt quay đầu lại?

Lâm Sanh càng nghĩ càng cay, càng cay thì càng ghen tị.

Bảo bối ơi, ngươi ở đâu, hiện tại ngươi đang ở nơi nào a!!!

Lâm Sanh đột nhiên nhớ tới tiểu bà mối Mộ bảo bối của nàng và Mộ Lưu Yên, đứa nhỏ này xuất quỷ nhập thần, gần đây đến cái bóng cũng không xuất hiện một lần, cũng không biết chạy đi đâu, chẳng lẽ đã quay trở về ư?

Đối với Mộ bảo bối, đứa nhỏ này luôn luôn là một bí ẩn đối với nàng.

"Đầu gỗ, tối nay ta có việc cần bàn với Dư Thanh, không thể về nhà ăn cơm được." Mộ Lưu Yên cũng không phải bởi vì trong lòng có khó chịu cho nên tối nay mới ra ngoài, mà là cũng đã lâu rồi nàng cũng chưa có đi ra ngoài chơi, nên ngứa chân.

Dư Thanh, là khuê mật độc nhất vô nhị của nàng, nhất định phải kéo nàng theo.

"Ta biết rồi. Nhớ về sớm một chút." Lâm Sanh không cảm thấy có chuyện gì bất ổn, đi cùng Dư Thanh thì nàng vẫn thực yên tâm.

Dư tổng tài được biết như là một người có chừng mực.

Mộ Lưu Yên vốn trong lòng có chút không thoải mái nghe được câu kia của Lâm Sanh "Nhớ về sớm một chút", đột nhiên mềm nhũn ra, có chút chột dạ gật gật đầu, ừ một tiếng.

Thật ra, nàng hẹn Dư Thanh căn bản không phải là đi bàn chuyện mà là đi quán bar HP, đã lâu rồi nàng không đi bar, rất nhớ cái cảm giác này. Tuy rằng hiện tại đã có người yêu, nhưng là ngẫu nhiên ra ngoài uống một chút rượu chắc là cũng không có việc gì đâu? Nàng cũng không phải đi tìm chuyện, đơn giản chỉ là nàng nhớ bầu không khí này, còn tại sao nàng không đi cùng Lâm Sanh? Bởi vì Lâm Đầu gỗ không thích những nơi này, tuy rằng không có nghiêm cấm Mộ Lưu Yên đi, nhưng ý tứ trong lời nói vẫn là có phần không muốn Mộ yêu tinh đi, ở nhà nằm thoải mái không sướng hơn sao?

Lâm Sanh là một trạch nữ (**), trên cơ bản, nhà và công ty là hai điểm một đường, mà cuộc sống của Mộ Lưu Yên thì lại có thói quen ngâm mình ở quán ăn đêm, quán bar. Tuy rằng hiện tại đã kiểm soát được, nhưng không có khả năng nói không đi thì sẽ không đi, có một số việc vẫn là từ từ sẽ đến, cứ từ từ chậm rãi sửa.

Hơn nữa, Lâm Sanh lại còn nói dối trước mặt ta, vì cớ gì ta lại không thể nói dối? Ôm tư tưởng như vậy trong lòng, Mộ Lưu Yên cũng không có cái gì gọi là áy náy, vốn cho bản thân mình là không có gì sai.

Dư Thanh thật ra không nghĩ tới Mộ Lưu Yên không mang theo lão công nhà nàng đi cùng, mà là một mình đi gặp nàng, có chút ngoài ý muốn.

"Sao thế, ngươi cùng Lâm Sanh nhà ngươi cãi nhau?" Đang ăn món rau trộn, Dư Thanh tò mò hỏi.

"Đương nhiên không có, nhưng mà… quên đi, không nói tới." Mộ Lưu Yên nhớ tới cú điện thoại kia trong lòng liền cuống cuồng hoảng, "Đợi lát nữa đi cùng ta tới HP ngồi một chút, đã lâu không đi, đi một mình không thích hợp."

Dư Thanh không thể không nhìn Mộ Lưu Yên bằng cặp mắt khác xưa, "Ngươi thật đúng là, đã có vợ mà còn đi chơi đùa bên ngoài? Ngươi không sợ Lâm Sanh biết sẽ cãi nhau với ngươi sao?" Đối với khuê mật này, Dư Thanh thật sự cũng không có phản đối.

"Hừ, ta cũng đâu có phải đi rước chuyện, đi một chút có cái gì ầm ĩ sao? Chỉ là muốn rủ ngươi uống chút rượu, nhìn người khác nhảy mà thôi. Nếu ta cùng nàng cãi nhau, đó cũng chính là do ngươi có tư tưởng xấu xa!" Mộ tổng tài liếc Dư Thanh một cái, "Ngươi cũng không thể để cho ta mỗi ngày đều nằm ở nhà xem TV được mà đúng không?"

Dư Thanh tưởng tượng Mộ Lưu Yên đợi ở nhà làm bộ dáng hiền thê lương mẫu, cười to lên tiếng, "Quả thật, cũng khó cho ngươi. Mà sao ngươi không gọi nàng đi cùng?"

"Nàng không thích những nơi như thế này, vậy nên ta không có rủ."

Mộ Lưu Yên xán xán cười, đâu phải chỉ là không thích, mà thực ra chính là chán ghét a!

Tình yêu, chính là nằm trong những cảm xúc, hai người ở chung cũng chính là có nhiều vấn đề hơn.

Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên sống cùng một chỗ, chính là hai người vẫn còn có rất nhiều vấn đề, không đơn giản chỉ là vấn đề về Tần Mạt, mà còn có những loại vấn đề khác.

Đây mới chính là cuộc sống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tất cả mọi người nói trên một chương rất gượng ép, Lâm Sanh lại không có gì gièm pha, sợ cái gì cho hấp thụ ánh sáng? Loại này căn bản là không phải uy hiếp.

Kỳ thật, Tần Mạt nói những lời này đích ý là, đối với ta và ngươi thực hiểu biết, Mộ Lưu Yên không biết chuyện tình tôi biết. Về phần hội sẽ không nói ra đi, Lâm Sanh tuy rằng không cần, nhưng là phiền toái nhất định là có. Truyền thông đích lực lượng không thể xem, phải thật sự cho hấp thụ ánh sáng, nàng khẳng định không hiện tại như vậy tiêu diêu tự tại, mà Lâm Sanh bị phóng viên dây dưa trong lời nói, mộ tổng tài khẳng định cũng không thể thiếu bị dây dưa. Đến lúc đó, Lâm Sanh đích cha mẹ, thân thích đều sẽ biết, về phần mặt khác và vân vân vấn đề, cũng sẽ theo nhau mà đến. Tối thiểu, Tần Mạt phải thừa dịp hư mà vào phương tiện hơn.

Chú thích:

* Đây là lời bài hát Forget Love Potion của Lưu Đức Hoa (Andy Lau).

(**) Trạch nữ: Là những cô gái rất hiếm khi bước chân ra khỏi nhà, trừ trường hợp bất khả kháng. Nói đơn giản thì là những người thích ru rú ở trong nhà. (Mình đây là mộ trong số đó :p )