Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 92




Chương 92

 

Trong tình huống đột phát, năng lực ứng biến của Lương Tiểu Ý mạnh hơn anh không biết bao nhiêu lần.

 

Y tá vừa này phạm phải một sai lầm lớn như vậy, thế mà khi Lương Tiểu Ý ổn định bản thân, vẫn không quên an ủi y tá kia.

 

Theo thời gian phẫu thuật trôi qua, Lương Tiểu Ý cũng dần đuối sức, cô căn mạnh vào môi, dùng sự đau đớn kích thích thần kinh mệt mỏi của mình.

 

“Bác sĩ Phương, anh đến đây nhìn một chút, chỗ này. Đây là một khối u ẩn. Nhìn trong ảnh chụp CT vô cùng mơ hồ, nhưng chính nó đè lên các dây thần kinh. Nếu trước đó tôi không xem đi xem lại ba lần, cũng không dám chắc chắn. Cuối cùng bây giờ cũng giải quyết được cái rắc rối này”

 

Lương Tiểu Ý khẽ mỉm cười, kết luận của cô hoàn toàn đúng, lúc trước khi cô còn do dự có nên phẫu thuật ngay lập tức hay không, còn có chút lo lắng lỡ như cô kết luận sai thì sao. Nhưng tất cả mọi việc bây giờ chứng minh cô quả nhiên không sai.

 

Phương Xuyên tiến về phía trước một bước, cẩn thận nhìn bộ phận mà Lương Tiểu Ý chỉ. Anh ta ngạc nhiên há to miện: rước đó anh có xem qua bức ảnh chụp CT kia, nhưng không hề nhìn ra vấn đề nào. Nói thật lòng, khi ấy nhìn ảnh chụp CT, nghe Lương Tiểu Ý kết luận rằng có khối u chèn lên dây thần kinh của bệnh nhân, trong lòng Phương Xuyên còn có chút chế giễu.

 

Nhưng bây giờ Phương Xuyên lại cảm thấy xấu hổ. Bản thân kiến thức hạn hẹp nhìn không ra nguồn bệnh, lại còn chế giễu người tìm ra vấn đề, Phương Xuyên xấu hổ đến đỏ mặt.

 

Ca phẫu thuật lần này kéo dài tổng cộng bảy tiếng hai mươi phút, khi đèn phẫu thuật biến thành màu xanh, đôi chân bà lão giống như: cưỡi Phong Hỏa Luân*, lao nhanh về phía cửa phòng phẫu thuật.

 

*Phong Hỏa Luân: bảo bối của Na Tra.

 

Cửa mở, bệnh nhân được đẩy ra ngoài.

 

Lương Tiểu Ý cởi khẩu trang xuống, đôi môi tái nhợt không chút sắc máu nở nụ cười dịu dàng: “Bà ơi, ca phẫu thuật rất thành công. Tiếp theo cần phải theo dõi thêm hai mươi tư giờ nguy hiểm. Nếu như ông nhà vượt qua thời gian này, chúng ta gần như không cần quá lo lắng nữa”

 

Lương Tiểu Ý nói xong câu này, người lập tức lảo đảo, mắt thấy sắp ngã xuống đất. Một cánh tay rắn chắc kịp thời ôm lấy cô. Tô Lương Mặc nhìn người con gái mềm nhũn ngã vào trong cánh tay của mình, đôi mắt trở nên vô cùng thâm thúy, vẻ thương xót trên khóe môi từ từ tràn lên đôi mắt.

 

Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc đưa vào phòng bệnh VIP, Lục Trâm nhìn Tô Lương Mặc biếng nhác dựa vào bên giường một cái, rồi lại đưa mắt nhìn Lương Tiểu Ý đang hôn mê, khẽ bĩu môi: “Vợ cậu cũng tài thật!

 

Lớn đến tuổi này rồi, tớ vẫn còn chưa gặp ai vì phẫu thuật cho người xa lạ mà khiến bản thân mệt đến ngất đi”

 

Tô Lương Mặc không nói gì hết. Anh biếng nhác dựa vào bên cạnh giường bệnh, ánh mắt nhìn Lương Tiểu Ý lại lộ ra vẻ hung dữ người khác xem không hiểu.

 

Lục Trầm suy cho cùng cũng là bạn thân cũng như cái đuôi của Tô Lương Mặc, anh ta gần như có thể nhìn thấu cảm xúc của Tô Lương Mặc. Lục Trầm bước qua, dùng tay đấm vào vai Tô Lương Mặc. Đây là phương thức bày tỏ sự quan tâm của cánh đàn ông với nhau, chỉ có đàn ông mới hiểu.

 

Tô Lương Mặc mỉm cười duõi nắm đấm ra, trả lại Lục Trâm một cái đấm nhẹ lên bả vai.

 

“Nói đi nói lại, rốt cuộc Lương mập muốn làm cái gì?” Lục Trầm hỏi: ‘ÐĐã phẫu thuật cho những người này, lại còn trả cả tiền thuốc men viện phí cho họ? Định làm màu à?”

 

Đôi môi mỏng của Tô Lương Mặc khế nở một nụ cười mỉm đầy chế giễu: “Cậu thấy ai muốn làm màu đến mức không cần cả tính mạng của mình chưa?”

 

“Nói cũng đúng” Lục Trầm nói: “Nhưng nếu như không phải làm màu, cô ấy làm những chuyện này vì cái gì?”

 

Tô Lương Mặc im lặng, đột nhiên đứng thẳng người, đôi mắt phượng hẹp dài tức thì lóe lên vẻ nguy hiểm: “Tớ bảo cậu đi điều tra việc vết thương trên mặt Tiểu Ý do đâu có, có kết quả chưa?”

 

“Là do Thẩm Minh Viễn” Lục Trầm đem tất cả mọi chuyện tìm hiểu được kể lại cho người đàn ông đang tỏa ra hơi thở lạnh lùng đứng trong phòng bệnh: “…Tất cả mọi chuyện là như thế”