Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 903




Chương 903

Lương Tiểu Ý cũng sắp khóc đến nơi, đôi tay ở trên eo cô… đang giúp cô xoa bóp hay đang sàm sỡ cô vậy hả?

“Đừng mà, không cần thật mà”

“Không sao đâu, đừng khách sáo với anh”

Lương Tiểu Ý rất muốn nói với người đàn ông mặt thì vui vẻ tay thì hư đốn kia rằng… Cô đâu có khách sáo với anh đâu.

Xoa bóp xoa bóp… Cuối cùng cô lại bị ai kia “ăn” thêm một lần.

Lần thứ hai này, Lương Tiểu Ý bị làm đến ngất xỉu.

‘Đêm đã khuya, người đàn ông chống thân thể ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, anh không mặc quần áo, chăn chỉ đáp qua nửa người, lồng ngực rộng lớn phập phồng theo nhịp hô hấp, phía trên còn đọng lại mồ hôi do vận động mạnh.

Anh rũ mắt nhìn người phụ nữ vẫn đang say ngủ, cánh tay dài vươn ra cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, anh liếc qua một cái, sau đó nhấn vào.

mục tin nhắn chưa đọc, có một tin nhản do Lục Trầm gửi đến: Cô ta không chịu nói, chỉ muốn gặp cậu.

Chỉ có một dòng chữ, khuôn mặt của người đàn ông đẹp trai sầm xuống.

Nâng mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa số, ngón tay anh bấm lên điện thoại trả lời Lục Trầm chỉ hai chữ: Đến ngay.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, rọi xuống một vòng sáng mờ trong căn phòng, người đàn ông nhanh nhẹn xoay người xuống giường, động tác lưu loát mặc lên người một chiếc sơ mi trắng cùng với quần âu đen, buộc thất lưng da, sau đó vặn tay nắm cửa lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Gương mặt Tô Lương Mặc nhíu chặt, bước nhanh đi xuống dưới lầu, đi khỏi biệt thự, sau đó biến mất trong màn đêm Phòng ngủ trẻ em năm ở hướng tây trên tầng hai, một đôi mắt vô cùng giống đôi mắt của anh đang dõi theo bóng lưng đần hòa vào màn đêm của anh.

“Anh, anh không ngủ được hả?” Vào nửa đêm, một giọng nói mang theo giọng mũi của trẻ con vang lên phá vỡ yên lặng của cả căn phòng. Lương Chỉ Hoành quay người, nhìn thấy em trai vì buổi tối chơi quá mệt mà ngủ lại trong phòng mình đang xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, vẻ mặt ngái ngủ nhìn mình.

Cậu mở miệng: “Em ngủ tiếp đi”

Chỉ Duy nghe lời anh trai, lại ngã xuống năm trên giường của Lương Chỉ Hoành, một lát sau, cậu bé nghe thấy tiếng bước chân đi tới cửa.

Lương Chỉ Duy lập tức bật dậy khỏi giường: “Anh ơi, anh đi đâu vậy?” Cậu bé nghỉ ngờ hỏi. Lương Chỉ Hoành đã đi đến cửa phòng lập tức sững người, cậu nhíu chặt đôi lông mày hỏi: “Không phải em buồn ngủ sao?”

“Bây giờ không buồn ngủ nữa ạ”

Ánh mắt thăm dò của Lương Chỉ Hoành rơi vào trên người đứa em trai cùng một mẹ đẻ ra đang ngồi trên giường của mình. Từ trước cậu vẫn luôn biết rằng em trai không hề thua kém mình, mặc dù trong mắt người khác, em trai của cậu ham chơi, nghịch ngợm, ngoại trừ có chỉ số thông minh cao hơn nhiều so với những đứa trẻ khác thì tính cách vẫn chỉ là một đứa bé.

Cậu cũng biết, cảm quan của những người khác về cậu chính là người anh trai sớm trưởng thành, tính cách thậm chí còn chín chắn hướng nội hơn cả người lớn. Ngay cả trong mắt của mẹ và người đàn ông kia, giữa cậu và em trai, cậu giống như người lớn, còn em trai vẫn là một đứa trẻ.

Thế nhưng, anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, trong người chảy chung một dòng máu, lại là anh em sinh đôi, cảm ứng tâm hồn của hai người mạnh hơn người thường rất nhiều. Từ lâu cậu đã cảm nhận được, đứa em này không hiề thua kém bản thân cậu chút nào.

Mà hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, suýt chút nữa mẹ đã gặp chuyện không may, theo tin tức cậu nghe được từ chỗ Vân Xuyên, hình như là người người phụ nữ đã từng hại mẹ lại xuất hiện. Theo hiểu biết của cậu với Tô Lương Mặc thì hẳn là đêm nay ông ta sẽ có hành động, Đúng như dự đoán, giờ cơm tối nay cả mẹ và người đàn ông đó đều không xuống dưới nhà. Khi đó cậu liền biết, chắc chắn Tô Lương Mặc lại áp dụng biện pháp cũ với người mẹ ngốc nghếch của mình, sau khi làm mẹ đến mệt không nhẩc người nổi, người đàn ông họ Tô đó mới có thể lén lút ra ngoài làm việc.