Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 779




Chương 779

Không nhớ ai từng nói, khi bạn gặp một người đàn ông sẵn sàng gạt bỏ sĩ diện và nguyên tắc vì bạn, hãy gả cho anh ta đi.

“Được” Lương Tiểu Ý đột nhiên nói.

“Cái gì?” Đôi tay đang lau nước mắt của Tô Lương Mặc dừng lại, nhìn về phía cô.

Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ ánh lên nét cười. Một tia năng, đúng lúc này, phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh, rớt trên mặt cô: “Được rồi, chúng ta cùng bên nhau đến bạc đầu đi”

Người đàn ông ngơ ngẩn một hồi, giây tiếp mừng như điên, ôm nữ nhân eo, ngây ngẩn cả người kêu lên: “Thật, thật à, đúng là thật hả? Tuyệt vời” Người đàn ông ôm người phụ nữ trong căn phòng đang hoa hướng dương nở rộ, điên cuồng xoay vòng, hết vòng này đến vòng khác, không có bến bờ, không biết mệt mỏi.

Không rõ bao lâu, Lương Tiểu Ý nói mình chóng mặt, người đàn ông đưa người phụ nữ vào chiếc giường mềm mại duy nhất trong phòng.

Cơ thể cao lớn áp vào thân thể phụ nữ mềm mại. Anh vùi đầu thật sâu, hít hà hương thơm thoang thoảng trên tóc cô.

Lương Tiểu Ý chậm rãi giơ tay lên, khoác tay lên cái cổ thon dài, gợi cảm của người đàn ông, ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.Nếu sau lời thề ấy, dù sợ hãi, dù không chuẩn bị tinh thần, cô cũng muốn anh vui vẻ. Ít nhất, cô phải dũng cảm học cách chấp nhận.

Tình đến thành tình sâu mãi mãi.

Người đàn ông tròn mắt không thể tin… Lần thứ hai! Lần thứ hai trong ngày hôm nay, Hạ Lương Tiểu Ý chủ động hôn anh!

Nội tiết tố nam tăng cao, anh hung hãn đè cô, đổi khách thành chủ.

Hai người tan vào nhau như sóng cuộn nơi đáy biển, từng đợt từng đợt, dập dềnh dữ dội. Giữa chiếc giường trắng như tuyết, nam nữ, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, tiếng gầm nhẹ, cả lời van xin… Bên tai không dứt, đan xen vào nhau thành một giai điệu khiến người nghe đỏ bừng mặt.

Leo tới mức độ vui sướng cao nhất, là lúc linh hồn và thể chất hòa lại làm một.

Đôi má người phụ nữ đỏ bừng, trong khi người đàn ông thở gấp.

Đầu anh nằm trên vai cô. Cánh tay cô mềm mại và mịn màng, ôm lấy tấm lưng rộng rãi, mạnh mẽ của anh. Lương Tiểu Ý mở mắt nhìn trần nhà.

Hôm nay, anh đã thốt ra lời hứa đẹp đẽ nhất, còn cô đã đưa ra lời nói dối đẹp đẽ nhất… Một giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt.

Đây là vùng ven Tokyo, Nhật Bản. Nơi này có tâm nhìn rộng rãi, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt.

Sân nhà mang phong cách Nhật Bản, có diện tích gần 100 mẫu.

Tường vây dài vô cùng, lượn vòng quanh sân. Nếu đi bộ dọc theo mép ngoài của bức tường, thì cũng phải mất hơn một giờ.

Đây là căn cứ của Tổ chức Yamaguchi, môt trong ba tổ chức xã hội đen lớn nhất của Nhật Bản.

Trong sân có viện. Trong sân còn một sân nhỏ khác, một người đàn ông tóc đen khăn choàng, dung mạo đẹp đế đến lạ thường, nhưng khuôn mặt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng, băng giá.

“Sada-kun”. Một người đàn ông mặc com-lê chỉnh tê, cắt đầu đinh, cả người nhanh nhẹn đang quỳ trên chiếu tatami, hai tay đưa túi tài liệu trên tay cho người đàn ông tuấn tú, nhu hòa ngồi phía trên: “Sada-kun, đây là tài liệu mà ngài đã ra lệnh cho tôi điều tra”

Sada Yamaichiro liếc nhìn thuộc hạ của mình, người đang quỳ gối một cách kính cẩn trên tấm chiếu tatami: “Để xuống đi.

Vị thuộc hạ kia “Hai”(vâng) một tiếng, kính cẩn đặt tài liệu xuống, nháy mắt ra khỏi phòng.

Sada Yamaichiro thích thuộc hạ gọi mình là “Sada-kun'”, vì vậy thuộc hạ của anh ta đương nhiên phục vụ theo sở thích của ông chủ.

Người đã ra khỏi phòng, Sada Yamaichiro nhìn lướt túi tài liệu. Đưa tay nhặt lên, những đầu ngón tay mảnh khảnh, khều một cái, túi tài liệu mở ra.