Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 706




Chương 706

Năm năm, có người đến, có người đi, chỉ những người có năng lực, có thể một mình gánh vác công việc mới có thể ở lại. Bọn họ lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ…

Là cô ấy! Cô ấy quay lại rồi!

Cuối cùng thì Tổng giám đốc của bọn họ cũng không cần phải chịu đựng giày vò một mình nữa rồi.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, dường như tất cả những nhân viên lâu năm trong khu vực phòng làm việc của Tổng giám đốc đều có suy nghĩ như thế.

Còn đám nhân viên mới lại vô cùng tò mò, ai cũng há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng không thể nào đang xảy ra trước mặt mình!

Lương Tiểu Ý mím chặt môi, dường như cô đã đoán được anh định làm gì.

Cô rất do do dự… Cuối cùng cô vẫn quyết định phối hợp với anh, giống như nhiều năm về trước, cô hỏi: “Đến nơi chưa?”

Nghe thấy câu nói này của cô, bờ vai của anh khế run một cái rất khó nhận ra… Cô đang phối hợp với anh! Cô hiểu anh!

Khoảnh khắc anh vác cô lên vai trong thang máy, anh đã quyết định… Nếu cô đã muốn trốn, vậy thì anh sẽ đưa cô quay lại khoảnh khắc hai người chính thức bắt đầu, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ lại diễn lại cảnh tượng khi xưa, anh muốn gọi cô gái năm xưa thức tỉnh.

Nếu cô không đồng ý… vậy thì anh sẽ tiếp tục đi vòng quanh đây, đừng nói là mười vòng, cho dù là một trăm, một ngàn vòng, anh cũng phải khiến cô hồi tâm chuyển ý.

Nếu cô đồng ý phối hợp với anh… điều đó có nghĩa là, cô vẫn còn tình cảm với anh, cô không giống như những lời cô hay nói.

“Đến nơi chưa?”

“Ừm, sắp rồi” Anh nhếch lông mày lên, ánh mắt anh không còn sắc bén nhuwb thường ngày nữa mà trở nên vô cùng dịu dàng và ấm áp.

Anh thầm nghĩ… cô gái này nghĩ một đằng nói một nẻo.

Anh thầm nghĩ… thực ra cô như thế này cũng rất đáng yêu.

Anh thầm nghĩ… cho dù cô không bao giờ nói “yêu” nữa cũng không sao, bây giờ đến lượt anh nói “yêu” cô, nói cả đời cũng được.

Mà anh không biết là… cô đang nghĩ, không có gì là mãi mãi nữa rồi.

Anh đẩy cánh cửa phòng Tổng giám đốc ra, sau đó liền đóng lại, ngăn những ánh mắt tò mò và sự ồn ào của thế giới ở bên ngoài.

Lâm Hiểu ngây người nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt.

Một lúc sau cô quay đầu lại, liền nhìn thấy tất cả đồng nghiệp và cấp dưới của mình đều đang ngẩng cổ lên, ánh mắt chỉ hận không thể nhìn xuyên qua cánh cửa kính kia, Lâm Hiểu cất giọng nói mạnh mẽ của mình lên: “Nhìn cái gì? Mấy người vẫn chê mình đang có ít việc để làm quá hả? Nghe nói Tổng giám đốc Lục đang xây dựng đoàn đội mới, ai chê bên này ít việc thì sang chỗ Tổng giám đốc Lục, bên đấy đang thiếu người!”

Lâm Hiểu vừa nói xong, tất cả vội vàng cụp mắt xuống, giả vờ bận bịu… Tổng giám đốc Lục nhìn thì có vẻ hòa nhã, nhưng trong công việc, anh ta còn tàn nhẫn hơn cả Tổng giám đốc.

Chỉ có kẻ ngốc mới chạy đến chỗ Tổng giám đốc Lục.

Trong văn phòng Tổng giám đốc, Tô Lương Mặc thả Lương Tiểu Ý lên chiếc ghế sofa màu trắng ngà.

Vừa mở mắt ra, cô ngạc nhiên trong giây lát, sau đó buột miệng nói: “Vẫn như xưa, không thay đổi gì cả”

Anh mỉm cười: “Ừm” Bất luận là nhà hay là công ty, tất cả đều đang đợi cô chủ trở về.

“Chúng ta cần nói chuyện” Tô Lương Mặc bước đến trước mặt Lương Tiểu Ý, anh chống hai tay xuống bàn uống trà phía trước ghế sofa, đôi mắt đen thẫm nhìn chăm chằm vào cô gái trước mặt: “Chúng ta nhất định phải nói chuyện”

Thái độ của anh kiên định như thế này, Lương Tiểu Ý muốn tránh cũng không thể tránh được.