Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 701




Chương 701

“Cô ta tốt đến thế sao?” Nhạc Linh Vận hỏi.

“Đúng, cô ấy tốt như thế!” Tô Lương Mặc bình thản nói.

“Chẳng nhẽ cô ta không có khuyết điểm gì sao?” Nhạc Linh Vận càng lúc càng không hiểu.

“Có, nhưng với tôi, những khuyết điểm của cô ấy đều vô cùng đáng yêu” Anh vẫn bình thản trả lời.

“Mắt anh mù rồi!” Nhạc Linh Vận bắt đầu phát điên.

“Tôi tự nguyện” Anh nhếch lông mày.

“Tôi..” Dường như Nhạc Linh Vận còn muốn nói thêm điều gì đó vô ích nữa.

“Cô có thể cút đi được rồi” Anh ngạo nghễ nhìn cô, ánh mắt anh lạnh lùng không một chút cảm xúc.

Mặt Nhạc Linh Vận đỏ bừng, một cô chủ như cô ta sao có thể chịu được phát tát đau đớn này chứ?

Cô ta càng thêm bướng bỉnh, ánh mắt tràn đây căm phẫn nhìn chằm chằm vào mắt Tô Lương Mặc, giống như anh là một kẻ bạc tình: “Anh sẽ hối hận vì lựa chọn của anh hôm nay!”

Câu nói của cô ta khiến Tô Lương Mặc hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh giơ tay lên cao, búng tay “tách” một cái: “Đưa cô ta ra ngoài!”

Anh vừa nói xong liền có hai vệ sĩ áo đen xuất hiện, sự xuất hiện của bọn họ vô cùng bất ngờ, lúc trước không hề nhìn thấy bóng dáng hai người họ, dường như hai vệ sĩ này vừa chui từ dưới đất lên.

Hai vệ sĩ áo đen vô cùng cường tráng, nghe thấy mệnh lệnh của anh, bọn họ không nói một lời, chỉ bước lên phía trước chấp hành mệnh lệnh của anh, mỗi người bọn họ một bên, nhẹ nhàng giữ Nhạc Linh Vận lại.

Người đàn ông cao lớn kia không thèm để ý, tay anh vẫn cầm chặt tay Lương Tiểu Ý, sau đó quay người đi về phía thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.

Nhạc Linh Vận nhìn thấy anh nắm tay một người phụ nữ khác, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu. Cô ta tức giận nhưng lại không thể làm được gì, trong lúc vội vàng, cô ta hét lớn: “Tô Lương Mặc, anh không thể đối xử với tôi như thế, dù sao thì tôi cũng là vợ chưa cưới của ông nội anh! Nếu tôi gả vào nhà họ Tô, thì cả anh và cô gái kia đều phải gọi tôi một tiếng bà nội!”

Anh đang định bước chân vào thang máy, bỗng nhiên anh hơi khựng lại.

Anh quay người lại, đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt Nhạc Linh Vận. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, Nhạc Linh Vận cảm giác cả người mình như đóng băng lại, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu: “Anh đừng dọa tôi, nếu tôi thực sự gả vào nhà họ Tô, thì với thân phận của tôi, anh phải dập đầu với tôi, còn cô gái kia cũng phải quỳ dâng trà cho tôi đất Đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại thành một đường thẳng, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sát khí, khóe môi anh mím chặt lại.

“Lôi cô ta đi xa ra!” Bỗng nhiên khóe môi anh mấp máy, giọng nói của anh lạnh lùng giống như đang nói với một thứ phế vật: “Đừng có làm bẩn tòa nhà Tô Thị”

“Anh!” Nhạc Linh Vận tức giận.

“Bộ phận tài vụ, tháng này tăng lương cho nhân viên dọn vệ sinh gấp mười lần” Ánh mắt của Tô Lương Mặc liếc qua Nhạc Linh Vận: “Thứ rác rưởi bẩn thỉu này không thể bắt nhân viên vệ sinh dọn không công được.”

Lương Tiểu Ý đứng phía sau Tô Lương Mặc, cô há hốc miệng, không nói được lời nào.

Cô ngơ ngác há hốc miệng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình… Tại sao người đàn ông này có thể nói ra những lời độc ác và làm tổn thương người khác như thế chứ?

“…” Không chỉ Lương Tiểu Ý ngây ngốc, tất cả những người đang có mặt đều ngây người, Tổng giám đốc cao ngạo, lạnh lùng của bọn họ, sao hôm nay lại biến thành người đàn ông miệng lưỡi độc ác, khiến người ta không nói nên lời như thế này chứ?

“Nhìn cái gì? Mấy người rảnh rỗi quá à?” Sau khi Nhạc Linh Vận bị ném ra ngoài như một thứ rác rưởi, Tô Lương Mặc liếc mắt nhìn đám người đang vây xung quanh. Nhìn thấy ánh mắt của anh, tất cả những người xung quanh lại bắt đầu trở nên bận bịu, kể cả những người không bận cũng cắm đầu vào làm việc gì đó.

Tô Lương Mặc cúi đầu liếc nhìn cô gái bên cạnh mình, sau đó anh kéo tay cô đi vào thang máy chuyên dụng.

“Cạch” một tiếng, thang máy đóng lại, đồng thời cũng ngăn cản ánh mắt tò mò và quan tâm ở bên ngoài.