Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 661




Chương 661

“Đi, hôm nay daddy sẽ ngủ cùng các con!” Tô Lương Mặc vẫn để hai đứa trẻ ngồi trên vai mình, anh vừa đi vừa nói.

Lương Tiểu Ý không hề ngăn cản, trái tim cô bây giờ đang vô cùng hỗn loạn.

Càng lúc cô càng không thể hiểu được người đàn ông này…

Cô cũng càng lúc càng không thể hiểu được bản thân mình… Cô nên hận anh, nhưng cô lại cùng anh quay về thành phố tràn ngập tình yêu và hận thù này.

Cô nên ngăn cản anh ở cùng Đại Bảo, Tiểu Bảo, nhưng cô lại không nỡ phá vỡ tình cảm cha con hiếm có giữa ba người.

Tương lai… cô nên làm thế nào đây? Cô bây giờ vô cùng hoang mang, không biết cô sẽ sống cùng người đàn ông này ở đây, chăm sóc hai đứa trẻ như thế nào?

Tô Lương Mặc đặt hai đứa trẻ xuống giường, phòng này không phải là phòng dành cho hai đứa trẻ, nhưng cũng may giường rất lớn.

Có lẽ vì đã ngồi máy bay quá lâu, hai đứa trẻ không hề phản đối việc Tô Lương Mặc nằm bên cạnh. Chỉ một lát sau, tiếng thở nhè nhẹ vang lên trong phòng. Vì quá mệt mỏi, nên hôm nay cả ba cha con đều không tắm mà đã đi ngủ.

Ai đó khẽ khàng đẩy cánh cửa ra, anh nhạy bén cảm nhận được, nhưng anh không mở mắt ngay lập tức.

Anh cảm giác một bóng người đang đến gần, khi bước đến bên cạnh giường, ánh mắt của bóng người ấy nhìn về phía anh và hai đứa trẻ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt Lương Tiểu Ý trở nên vô cùng phức tạp, cô đứng ở đó một lúc lâu, ít nhất cũng phải 15 phút.

Một lúc lâu sau, cô thở dài một tiếng, tiếng thở dài của cô truyền vào tai người đàn ông đang giả vờ ngủ trên giường.

Phía dưới tấm chăn, đầu ngón tay anh khẽ động đậy, rất khó phát hiện.

Cô cúi người xuống, kéo kín góc chăn cho ba cha con, sau đó cô đứng thẳng lên, quay người định rời khỏi căn phòng ngủ vô cùng thoải mái này… Cô thầm nghĩ, có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói.

Một cánh tay vững chắc giơ lên, giữ chặt cổ tay của cô trong lòng bàn tay mình.

Lương Tiểu Ý giật mình, cô vô thức quay người lại, ánh mắt cô liền chạm vào đôi mắt đen nháy của anh.

“Chúng ta nói chuyện đi” Anh nói.

“Chúng ta nói chuyện đi!”

Lương Tiểu Ý nhìn vào đôi mắt đen nháy của anh.

Cô căn môi, liếc nhìn hai đứa trẻ đang nằm ngủ trên giường, sau đó gật đầu.

Thấy thái độ của cô đã hòa hoãn hơn nhiều, đáy mắt anh xẹt qua một tia vui vẻ. Anh khẽ khàng bước xuống giường, trước khi rời đi, anh còn cúi người đắp kín chăn lại cho hai đứa trẻ, sau đó lấy điều khiển điều hòa điều chỉnh nhiệt độ phù hợp. Bấy giờ anh mới quay người lại, thản nhiên vòng tay lên vai cô, nói: “Đi thôi, chúng ta đến phòng sách”

Lương Tiểu Ý vô cùng không thoải mái với cánh tay đang đặt trên vai mình, nhưng điều khác thường là cô không hề đối đầu với chủ nhân của cánh tay ấy, cũng không hất cánh tay của anh ra.

Tô Lương Mặc kéo Lương Tiểu Ý đi về phía phòng sách.

Dọc đường, cô ngẩng đầu lên nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, chiều cao của cô trước giờ vốn không nổi bật, còn anh mãi mãi giống như hạc đứng giữa bầy gà.

Bây giờ, cô đang đứng bên cạnh anh, nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh ở khoảng cách gần. Dáng người anh cao lớn thẳng tắp, cô phải ngẩng cao cổ lên, ngẩng đến mức tê cả cổ mới có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh.

Dọc đường đi đến nhà sách, cô cứ để anh ôm vào lòng, còn cô lại nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt anh, ánh mắt của cô vô cùng phức tạp… Càng ngày cô càng không hiểu anh.