Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 647




Chương 647

“Biến thái!” Lương Tiểu Ý nghiến răng nói!

Nếu như đổi lại là Lương Tiểu Ý của năm năm trước, có lẽ cô chỉ biết bối rối lắp bắp “anh, anh, anh” nửa ngày. Từ điểm này có thể nhìn ra, Lương Tiểu Ý đã tiến bộ rất nhiều.

Tô Lương Mặc buông tay Lương Tiểu Ý ra: “Vì thế em đừng có động đậy nữa. Sức kiêm chế của anh không tốt như thế đâu. Nếu em vẫn cứ cố chấp động đậy… Anh sẽ không chỉ “biến thái” đâu”

Lời nói của anh vô cùng trắng trợn, những năm gần đây Lương Tiểu Ý đã có tiến bộ, cô không còn bối rối, hoảng loạn khi đối diện với sự khiêu khích của Tô Lương Mặc. Nhưng cho dù cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, vành tai của cô cũng dần đỏ lên.

“Ha…” Anh vui vẻ bật cười, ánh mắt anh nhìn vào đôi tai đỏ bừng của cô, tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ.

Trêu chọc cô gái này, sau đó nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh của cô, nhưng đôi tai đỏ bừng của cô đã bán đứng cô. Cảm giác đã lâu chưa được trải qua này… Mẹ kiếp, thực sự vô cùng sảng khoái!

Trong lòng anh vui vẻ như nở hoat Hai tay anh lại lần nữa ôm chặt eo Lương Tiểu Ý, bàn tay rộng lớn của anh đặt lên eo cô… Bỗng nhiên anh chau mày: “Gầy quá rồi” Trong trí nhớ của anh, eo của cô đầy đặn, nở nang, mỗi lần anh chạm vào đều không muốn buông tay.

Nhưng ngày hôm nay, vòng eo trong tay anh lại gầy đến mức, chỉ cần hai bàn tay anh là có thể ôm trọn eo cô.

Nghe thấy anh nói ba chữ “gầy quá rồi”, sự oán hận trong đôi mắt to tròn của Lương Tiểu Ý vơi bớt đi, nhưng lại lộ ra vẻ tự giễu… Gây quá? Còn không phải vì anh sao.

Lương Tiểu Ý quay đầu đi, cô không thèm để ý đến Tô Lương Mặc.

Nhưng điều kỳ lạ là, anh không hề để ý đến sự vô lý của cô. Nếu như đổi lại là năm năm trước, có lẽ người đàn ông này đã phách lối dạy dỗ cô, khiến cô phải “trả giá” vì sự vô lý của côi Đúng lúc này, Lục Trầm bế hai anh em sinh đôi đi đến bên cạnh xe ô tô.

Cửa xe vừa mở ra, Lục Trầm hỏi Tô Lương Mặc: “Để hai cậu bé sinh đôi này ngồi xe của cậu nhé?” Còn người kia, hai tay anh đang ôm chặt eo Lương Tiểu Ý, anh từ từ ngẩng đầu lên, ngồi dựa vào ghế, anh nhếch mày nhìn Lục Trầm, anh cười ha ha một tiếng, chế giễu: “Cậu cảm thấy, chỗ này rộng lắm à?”

Lục Trầm nghe thấy thế, ánh mắt anh ta quét qua khoang xe, anh ta cũng nhếch mày nhìn Tô Lương Mặc: “OK, hôm nay tớ nhận, tớ sẽ làm bảo mẫu miễn phí cho cậu, tháng này nhớ thưởng thêm cho tớ đấy”

Tô Lương Mặc vui vẻ gật đầu, anh sảng khoái nói ra một con số: “Thưởng gấp ba, thế nào?”

Mắt Lục Trầm sáng rực… Gấp ba, anh cũng thật hào phóng.

Lục Trầm là chủ nhân của Tập đoàn Truyền thông Lục Thị, đương nhiên anh ta không thiếu tiền. Nhưng mà… tiền của Tô Lương Mặc, không hiểu sao anh ta cảm thấy vô cùng thơm.

“OK xong” Lục Trâm cười híp cả mắt.

Nói xong, anh ta còn vô cùng quan tâm đóng cửa xe lại.

Mỗi tay anh ta ôm một đứa bé, đương nhiên đứa em thì không có ý kiến gì, rất nghe lời để anh ta ôm đi. Nhưng còn đứa lớn… dường như không dễ đối phó.

Ừi ặc biệt là khi khuôn mặt non nớt hơi trầm xuống, đôi mắt cậu lộ ra vẻ lạnh lùng, vô cùng giống với tên biến thái Tô Lương Mặc kia.

Đương nhiên sức uy hiếp không bằng anh, vì dù sao thì tên biến thái Tô Lương Mặc kia cũng từng trải hơn nhiều, anh vang danh khắp thế giới, những cay đắng anh từng nếm trải chắc chắn còn nhiều hơn cơm gạo tên nhóc đang phụng phịu trong lòng Lục Trầm kia.

Chiếc xe đang đi phía sau Tô Lương Mặc là xe ô tô của Lục Trầm.

Lương Chi Hoành vừa nấy bị Lục Trầm cưỡng ép bế đi, vẻ mặt cậu vô cùng khó coi.

Cậu lại lần nữa oán hận vì cơ thể mình nhỏ bé, yếu đuối, bệnh tật nên cậu mới bị người ta cưỡng ép đưa đi, cậu có lòng muốn đạp lên hai chân đối phương nhưng không thể được. Tại sao? Vì đối phương chỉ cần dùng một cánh tay là đã có thể ôm chặt cậu rồi.