Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 641




Chương 641

Cô dùng lực đẩy mạnh một cái, đầu của Tô Lương Mặc nghiêng sang một bên, Lương Tiểu Ý hừ nhẹ một tiếng, cô giận dữ hét lớn: “Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ bắn chết anh!”

Vẻ mặt anh vô cùng khó lường, đôi mắt hẹp dài hơi xao động, con ngươi liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía góc nghiêng trên khuôn mặt của Lương Tiểu Ý đang kề sát vào vai anh.

Khóe môi mỏng mấp máy, giọng nói bình thản của anh vang lên: “Em nổ súng đi”

Lương Tiểu Ý hơi ngạc nhiên, cô cứ tưởng rằng biểu hiện không đủ hung hãn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa ngay lập tức lộ ra vẻ hung hãn, khẩu súng ngắn trong tay cô kiên quyết hướng thẳng vào thái dương của Tô Lương Mặc: “Anh đừng tưởng tôi không dám! Tôi không đùa đâu. Tôi đếm đến ba, nếu anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, tôi sẽ nổ súng thật đấy!”

“Một” Cô bắt đầu đếm, anh không động đậy. Lương Tiểu Ý tức giận nghiến răng, hung hăng đếm tiếp: “Hai…”

Anh vẫn không hề dao động.

Đôi mắt to tròn của Lương Tiểu Ý có chút hoảng sợ, cô vô thức nắm chặt khẩu súng trong tay… Phải làm thế nào đây?

Nếu như cô đếm tiếp, chẳng lẽ cô sẽ nổ súng thật sao?

“Hai…” Cô lúng túng lặp lại một lần “hai”.

Khuôn mặt anh vô cùng bình thản, đôi môi mỏng của anh giúp cô đếm tiếp…

“Ba” Giọng nói trầm thấp từ từ đếm ra con số “ba”.

“Anh!”

Lương Tiểu Ý giận dữ, hai mắt nảy lửa!

Anh nheo mắt lại, khóe mắt liếc nhìn cô, bình thản nói: “Em có thể bản rồi đấy, anh sẽ không bao giờ buông tay đâu.”

Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, trịnh trọng nhắc lại: “Không bao giời”

Sẽ không bao giờ, cho dù có chết anh cũng sẽ không bao giờ buông tay cô lần nữa!

Anh đã quyết tâm như vậy.

“Anh…” Lương Tiểu Ý có chút hoảng sợ, cô vừa ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt đen sãm của anh, đôi mắt thâm sâu anh vô cùng bình lặng, cô nhìn thấy bóng của mình ở trong đó… Chỉ có cô!

Trái tim cô… Bỗng nhiên vô cùng hoảng loạn!

Bàn tay đang cầm súng của cô run rẩy, không cầm chắc khẩu súng trong tay… Lạch cạch” một tiếng, khẩu súng rơi tự do xuống nền đất.

Cùng với tiếng súng rơi xuống nền đất, đôi mắt đen sẫm và khóe môi quyến rũ của anh từ từ nhếch lên.

Anh thắng cược rồi.

Ánh mắt của Lục Trầm chạm vào người đàn ông ngông cuồng, tự cao tự đại kia, trong lòng anh ta vô cùng khâm phục Tô Lương Mặc.

Anh lấy tính mạng mình đánh cược trái tim một cô gái khác… Ván cược lớn như thế, người đàn ông Tô Lương Mặc này vẫn không hề chớp mắt.

Khóe môi mỏng quyến rũ của anh hơi nhếch lên, anh cười nhẹ một tiếng, đầu anh vùi vào vai cô, hơi thở nóng ran của anh như có như không phả vào tai cô, đôi tai mãn cảm đỏ bừng. Đôi mắt đen sẫm của anh nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của cô, ánh mắt của anh xẹt qua một tia vui vẻ: “Anh đã cho em cơ hội lựa chọn, nhưng em lại chủ động từ bỏ, anh sẽ không khách sáo nữa đâu”

Cô ngây người… Khách sáo”? Anh có ý gì?

Cô vẫn còn đang mơ hồ, thì anh đã nhanh như chớp ôm ngang người cô, bước nhanh ra ngoài.

Bỗng chốc Lương Tiểu Ý không kịp phản ứng.

Cô không kịp nghĩ, cô chỉ vô thức nhìn về phía Savvy cầu cứu: “Savvyl”