Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 609




Chương 609

“Anh không cần ký đơn ly hôn nữa”

Ánh mắt người đàn ông trên giường bệnh lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng: “Thật… thật sao?”

“Đây, hình như là thật” Lương Tiểu Ý đưa tay đến trước mặt Tô Lương Mặc, mở tay ra, Lương Tiểu Ý có cảm giác mình đang làm một việc vô cùng tàn nhẫn.

“Chứng nhận ly hôn này, có lẽ là thật” Cô nói, rồi buông tay… Lương Tiểu Ý, đừng cảm thấy t cắn cắn môi, ¡, đừng cảm thấy tàn nhẫn, mày chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, mày chỉ không chịu đựng được những ngày đau khổ khi sống cùng với anh ấy. Hơn nữa… Lương Tiểu Ý, mày cho rằng mày là ai? Mày cho rằng anh ấy không chịu ký vì quan tâm đến mày sao? Tỉnh đi, anh ấy chỉ muốn đứa con! Anh ấy trước giờ chưa từng yêu mày!

Là anh ấy, là anh ấy đã làm cuộc sống của mày đảo lộn, hại Đại Bảo bệnh tật yếu đuối, suýt chút nữa đã chết. Cũng là anh ấy, khiến mày mất đi những thứ mà người bình thường có thể tận hưởng. Lương Tiểu Ý, ít nhất mày cũng phải có chút tiền đồ, không hận anh ấy, nhưng cũng không được phép dễ dàng tha thứ cho anh ấy!

“Đây” Ánh mắt người đàn ông rơi xuống quyển sổ màu xanh trong tay cô. Bốn chữ mạ vàng rực rỡ: Chứng nhận ly hôn. Anh có linh cảm xấu, liếc nhìn tờ giấy trong tay cô, ánh mắt di chuyển lên gương mặt cô, giọng anh khàn khàn, chậm rãi hỏi: “Cái gì đây?”

“Như anh thấy đấy, chứng nhận ly hôn” Lương Tiểu Ý mở quyển sổ ra trước mặt Tô Lương Mặc. Đôi mắt anh nhìn xuống tên người đàn ông và người phụ nữ trên giấy chứng nhận ly hôn, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng… Chứng nhận ly hôn của anh và Lương Tiểu Ý?

Nếu đúng như lời Lương Tiểu Ý nói, chứng nhận ly hôn này là thật, vậy…

“Là ai?”

“Em không muốn nói” Lương Tiểu Ý nói.

Cô không phải đến để tố cáo, cô đến để nói lời tạm biệt.

Cho dù cô sẽ rời đi, Tô Lương Mặc cũng có quyền biết chuyện này.

Người đàn ông trên giường nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng: “Là không muốn nói, hay không thể nói?”

Chỉ khác nhau một từ, ý nghĩa khác nhau ngàn dặm.

Lương Tiểu Ý rất thông minh, Tô Lương Mặc nói một câu, mặt cô liền biến sắc… Có khi nào người đàn ông trước mặt đã đoán ra sự thật?

Không, không thể nào.

Lương Tiểu Ý cố ý nói: “Đương nhiên em không muốn nói…

Tóm lại, giấy chứng nhận ly hôn là thật, đơn ly hôn anh không cần ký nữa”

“Nên em chạy đến đây, là vì muốn nói cho anh chuyện này?” Người đàn ông trầm mặc hỏi, đáy mắt có chút đau lòng.

“Ừm!” Lương Tiểu Ý nhẹ nhàng đáp: “Giờ cũng nói xong hết rồi, em đi trước”

Cô lại một lần nữa muốn bỏ chạy.

Lương Tiểu Ý đi rồi, căn phòng lại rơi khoảng lặng đến kì lạ. Tô Lương Mặc nhấc điện thoại lên, gọi cho Vân Đồng: “Ông nội giờ đang ở đâu?”

Điện thoại truyền đến giọng của Vân Đồng: “Tôi không…”

Tô Lương Mặc lạnh lùng nói: “Đừng nói với tôi anh không biết”

“… Ông nội đang ở Hạ Môn gặp cô Lương. Những cái khác thực sự tôi không biết” Vân Đồng nói.

Khuôn mặt Tô Lương Mặc lạnh băng, đôi môi thốt ra những lời lạnh lùng: “Vân Đồng, tôi đã nói với anh, một lần bất trung, trăm lần bất dụng”

“Boss!” Trong điện thoại, giọng nói của Vân Đồng cao hơn một bậc, vội vàng giải thích: “Boss, cậu phải tin tôi, tôi không liên quan gì đến chuyện này”