Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 605




Chương 605

Đôi mắt nâu của Savvy vô cùng nghiêm túc, Lương Tiểu Ý không kịp đề phòng.

“Gả cho anh, Tiểu Ý, để anh được chăm sóc em, chăm sóc Đại Bảo và Tiểu Bảo, để anh được làm chỗ dựa cho em”

Savvy rất chân thành, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Savvy đưa †ay cầm lấy tay của Lương Tiểu ý, cô lúng túng.

Savvy thấy vẻ lúng túng của Lương Tiểu Ý, đôi lông mày gợn sóng: “Em vẫn, vẫn không đồng ý?” Lời nói để lộ vẻ cô đơn.

“Có thể, để em bình tĩnh lại được không?” Cô nói.

Bây giờ cô đang rất loạn, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Lương Mặc, người đàn ông đó càng ngày càng có những hành động khó hiểu, ông nội Tô đột nhiên xuất hiện, giờ lại đến Savvy đột nhiên cầu hôn, tất cả đều quá đột ngột.

“Được” Người đàn ông tóc nâu, mắt nâu, nghiêm túc nói: “Có điều, Tiểu Ý, đừng từ chối anh nữa, anh, anh sợ bị từ chối lắm rồi”

Lương Tiểu Ý có chút bức bối, không thoải mái. Cô đương nhiên hiểu ý của Savvy, nhưng… bỏ đi!

Cô lắc lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói: “Giờ em phải đi tìm anh ấy”

Lương Tiểu Ý cầm chứng nhận ly hôn, chuẩn bị ra ngoài, Savvy đột nhiên nổi giận, nhìn bóng dáng Lương Tiểu Ý vội vàng đi ra ngoài, sự kìm nén đột nhiên vỡ òa, anh ta hét lên: “Không được đi!”

Anh ta với tay, kéo Lương Tiểu Ý lại. Lương Tiểu Ý bị Savvy kéo lại, không kịp trở tay, cả người cô bị kéo về phía anh ta.

“Không được đi!”

Savvy không thể kìm nén cơn giận dữ nữa, đôi môi anh ta hét lên phẫn nộ.

“Anh bị sao vậy?” Lương Tiểu Ý không hiểu tại sao tự nhiên Savvy lại nổi giận.

“Lương Tiếu Ý, anh nói, anh không cho phép em đi gặp anh tat”

Savvy hét lên với Lương Tiểu Ý khiến cô sợ hãi… Savvy chưa bao giờ lớn tiếng la hét với cô như thế này!

“Tại sao chứ?”

Savvy bật cười, khuôn mặt anh ta vô cùng đau khổ, nhìn khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, bối rối của Lương Tiểu Ý… Biểu cảm này của cô!

Sự ngây thơ chết tiệt này!

Savvy nghiến răng thầm oán hận!

Nhưng anh ta làm cách nào cũng không thể thể hận cô được, chỉ cảm thấy bất lực!

Nếu ngày trước nhìn thấy Lương Tiểu Ý vội vã chạy đến gặp Tô Lương Mặc, chắc chắn Savvy sẽ tức giận. Nhưng lúc này, nhìn gương mặt ngây thơ, không hiểu chuyện gì xảy ra của Lương Tiểu Ý, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân bất lực.

Một cảm giác bất lực lan khắp cơ thể. Trong đôi mắt nâu của Savvy hiện lên sự cô đơn, một chút đau lòng, anh ta nhìn Lương Tiểu Ý, hỏi: “Em thực sự không biết sao, Tiểu Ý?”

“Em…” Nên biết cái gì chứ?

Lương Tiểu Ý lúng túng, cố thoát ra khỏi đôi tay Savvy đang nắm chặt cổ tay mình: “Anh bỏ tay em ra trước đã… đau quá” Cô ngước mắt lên nhìn, giống như đứa trẻ vừa làm chuyện gì sai.

Savvy nhìn cô, thu trọn vẻ mặt cô vào mắt mình. Cô như một đứa trẻ vừa làm sai, nhưng lại không biết sai ở đâu. Khi nhìn thấy khuôn mặt cô như vậy, đôi mắt nâu của anh ta chỉ toàn bất lực và đau đớn.

Lương Tiểu Ý rất thông minh, Savvy hiểu rõ sự mãn cảm và cẩn thận của Lương Tiểu Ý. Anh ta không tin Lương Tiểu Ý thực sự không hiểu… Không phải cô không hiểu, mà là căn bản cô không muốn hiểu!