Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 522




Chương 522

“Tiếu Ý, anh không hôn em nữa. Nào, ngoan, em đừng khóc, đừng khóc nữa” Người đàn ông trở nên hoảng loạn, ngay lập tức lấy tay vụng về lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc nữa, anh sẽ không hôn em nữa đâu. Là do anh không tốt … ” Nhìn cô khóc, trái tim anh không ngừng run rẩy.

“Tát!” Lương Tiểu Ý giơ tay lên tát.

Tô Lương Mặc như chết lặng. Anh ngẩng đầu lên, trân trân nhìn ánh mắt căm hận như muốn băm anh ra thành ngàn mảnh của cô.

“Anh Tô, mời về: Lương Tiểu Ý nói xong, cô liền nhắm mắt lại. Tô Lương Mặc sững sờ. Cô trực tiếp dùng hành động để nói lên một điều rằng cô ghét anh nhiều đến mức nào.

Đôi mắt đen ánh lên vẻ khổ sở: “Tiểu Ý….

“Mời anh ra ngoài” Lương Tiểu Ý không muốn nghe bất cứ lời nào từ người đàn ông này nữa.

Tô Lương Mặc cảm thấy có chút đắng trong miệng, cùng một chút dư vị của nụ hôn lúc nãy, anh xoay người, nói: “Được rồi, anh sẽ đi” Đôi chân dài thãn tờ bước đi về phía cánh cổng.

Trước khi đi ra khỏi, anh đột nhiên quay đầu lại: “Tiểu Ý, sẽ không còn bất cứ một trò chơi nào nữa” Anh yêu em.

“Đi ra ngoài!”

Tô Lương Mặc khựng lại: “Tuần sau, anh sẽ đưa ba mẹ con em quay trở lại thành phố S. Em không cần phải cố chạy thoát khỏi anh” Lần này, anh nhất định sẽ không buông tay!

Ngay cả khi cô không còn yêu anh, không còn tình cảm với anh nữa, anh chắc chắn sẽ giành lại được tình yêu của cô theo cách của riêng anh!

Với đôi chân nặng tru, Tô Lương Mặc đờ đẫn rời khỏi căn biệt thự.

Trong phòng Đôi chân của Lương Tiểu Ý vô lực, run rẩy ngồi “thụp” xuống sàn đá cẩm thạch. Cô chậm rãi cuộn tròn mình lại, vùi mặt vào hai đầu gối, nước mắt không ngừng tuôn rơi … Rõ ràng là cô đã cẩn thận đến vậy, tại sao anh vẫn có thể nhìn ra?

Không phải là một trò chơi? sẽ không còn bất cứ một trò chơi nào nữa? Nếu như không phải là trò chơi, vậy thì là cái gì?

Dù thế nào cũng đừng nói với cô rằng anh yêu cô nhé …

Khoảnh khắc khi cô nhắm mắt xuôi tay vào năm năm trước, kể từ đó cô đã không dám tin những lời anh nói nữa rồi. Cuộc sống này trước kia cô có thể tùy hứng buông bỏ hay làm bất cứ điều gì cô muốn, nhưng bây giờ thì không thể. Giờ đây, cô đã có mục đích sống riêng cho mình. Cô muốn Đại Bảo khỏe lại, cô muốn ngắm nhìn hai đứa nhỏ khỏe mạnh lớn lên, kết hôn rồi có con. Cô muốn ngắm nhìn cuộc sống hạnh phúc của hai đứa sau này.

Như vậy mới không uổng phí bao công sức chịu đựng những đau khổ chồng chất sau từng ấy năm.

Khuôn mặt của Lương Tiểu Ý biến sắc, tay cô run rẩy, liền nhanh chóng đứng dậy, vội vàng lấy bao thuốc lá ở dưới đệm của chiếc ghê sofa.

Đôi tay run rẩy mở bao thuốc rồi lấy ra một điếu thuốc dài mảnh. Vừa đặt điếu thuốc lên môi, Lương Tiểu Ý như chợt nhớ ra điều gì đó, liền đi vào phòng tắm ở dưới tầng một rồi sau đó khóa cửa lại.

Tách!

Lương Tiểu Ý vội vã châm một điếu thuốc. Cô rít một hơi thật sâu, hết lần này đến lần khác cho đến khi dần trở nên bình tĩnh, tần suất hút mới dần dần chậm lại.

Tay chân cô không còn run rẩy. Cô khẽ nhìn làn khói mờ ảo trước mặt, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ chán ghét.

Sau khi hút xong một điếu, Lương Tiểu Ý chậm rãi đi đến bồn vệ sinh để xả nước như muốn làm tan đi mùi khói thuốc lúc nãy. Cảm giác mất mát trong lòng Lương Tiểu Ý bỗng dâng lên. Cô lấy tay ôm mặt, từng giọt nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Vài phút sau, cô buông tay xuống, nhìn thấy gương mặt thảm hại của bản thân trong gương, cô cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ bất lực đến vậy. Hít một hơi thật dài, Lương Tiếu Ý lấy tay lau đi nước mắt, chậm rãi cởi bỏ quần áo rồi đứng xuống dưới làn nước mát lạnh từ vòi hoa sen.