Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 517




Chương 517

Tô Lương Mặc lạnh lùng thốt ra hai từ: “Xuống xe”

“Hả?” Lục Trầm nhìn xung quanh.

“Cậu không muốn chết. Tôi cũng đâu ép cậu lên xe” Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông vang lên: “Xuống xe”

Lục Trầm im lặng. Anh quen biết Tô Lương Mặc từ lâu, càng hiểu con người của Tô Lương Mặc như thế nào. Một khi sự giận dữ của Tô Lương Mặc đạt đến đỉnh điểm, cậu ấy sẽ trở nên bình tính đến mức đáng sợ.

“Khụ khụ khụ … Cái này … Tổng giám đốc Tô à, chúng ta đang ở trên cầu vượt đó, nhanh rời khỏi đây đi trước đã”

Tô Lương Mặc khẽ cụp mắt xuống, rồi ngay lập tức khởi động xe. Rõ ràng, anh không thực sự muốn để Lục Trầm xuống xe, điều anh cần bây giờ là sự im lặng.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, sau một hồi dừng lại trước cửa căn biệt thự của Lương Tiểu Ý.

Người đàn ông siết chặt lá thư trong tay, lao vào nhà Lương Tiểu Ý một cách giận dữ.

“Mở cửa!” Sắc mặt anh trở nên tối sầm lại, không ngừng hét lên trước cánh cửa được đóng kín.

Qua tấm kính cửa, người phụ nữ vừa muốn yêu vừa đáng hận của anh đang ăn kem một cách hả hê!

“Lương Tiểu Ý! Em mở cửa ra cho anh!”

Trong phòng, Lương Tiếu Ý hờ hững ngước mắt lên, liếc nhìn người đàn ông ngoài cửa rồi quay đi một cách vô tình.

“Lương Tiểu Ý! Nếu em vẫn không mở cửa, anh sẽ đạp nó ra đấy!” Anh đã nói là làm! Tô Lương Mặc nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn Lương Tiểu Ý đang khoan khoái ăn kem bên trong. Một lúc lâu sau, Lương Tiểu Ý mới chậm rãi đứng dậy, †ao nhã đi về phía cánh cửa.

“Oa, tôi còn nghĩ là ai cơ? Hóa ra là vị tổng giám đốc thanh danh lẫy lừng này ..” Lương Tiểu Ý cố tình chế giễu Tô Lương Mặc. Nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến điều đó. Tô Lương Mặc mạnh mẽ đẩy mạnh cửa bước vào bên trong.

“Này! Anh làm gì vậy? Lại thích chơi trội như lần trước à?”

“AI” Cô chưa kịp dứt lời, Tô Lương Mặc đã ném một phong thư xuống trước mặt cô, anh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Nói! Đây là cái gì?”

Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi Lương Tiểu Ý cũng biết đó là cái gì.

Khóe môi cô khẽ cong lên: “Cái gì là cái gì cơ? Anh vẫn chưa xem à?”

Trước đây cô đã từng không dám nói chuyện với anh như vậy. Đáng tiếc thay, tất cả mọi thứ đã thay đổi.

Đôi mắt của Tô Lương Mặc ánh lên vẻ đau thương.

Bình tĩnh mở chiếc phong bì, Tô Lương Mặc rút một tờ giấy từ bên trong rồi giơ lên trước mặt Lương Tiểu Ý: “Đơn ly hôn?

Em gửi đơn ly hôn cho anh? Em thực sự muốn ly hôn với anh?”

Nhìn vẻ mặt buồn bã, đau thương của người đàn ông, Lương Tiểu Ý phát buồn nôn!

Đau lòng ư?

Anh sẽ vì cô mà đau lòng ư?

Anh thực sự quan tâm đến cô?

Thôi bỏ đi…

Chắc chắn là anh đang chơi trò “cưng chiều em”.

Nhớ lại cuộc hôn nhân ấy, từ đầu đến cuối cô đều bị anh “dắt mũi” trong trò chơi báo thù của mình. Cô đã ngỡ anh thật lòng yêu cô, nhưng thực ra anh chỉ xem cô như trò đùa mà thôi! Người khởi xướng trò chơi – chính là anh ta!

Tô, Lương, Mặc! Cái tên này, cô sẽ ghi nhớ sâu trong lòng!

Lương Tiểu Ý đưa tay ra, lấy tờ giấy từ trong tay Tô Lương Mặc: “Đúng vậy” rồi chậm rãi xoay người quay trở lại ghế sofa và ngồi xuống. Cô ngước lên, trao cho anh ánh mắt không thể lả lướt hơn: “Đã ký tên” Ngừng một lúc, cô tiếp tục nói: “Mọi thứ trước kia coi như xí xóa, bao gồm cả những thứ anh nợ tôi.”