Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 417




Chương 417

Anh đã làm gì với cô?… Tô Lương Mặc nhớ đến đêm hôm đó… Anh nói “Lại không nghe lời rồi?” sau đó, mặc dù cô gái này đang sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh nói.

Anh tưởng rằng chỉ là anh ngang ngược bá đạo, nhưng hóa ra, là anh đang làm tổn thương cô. Cho đến ngày hôm nay bị Hứa Thần Nhất vạch trần, Tô Lương Mặc mới phát hiện ra, hóa ra anh đã từng làm nhiều chuyện sai lầm với cô như thế!

“Hôm nay đưa cô ấy đi. Càng sớm càng tốt” Hứa Thần Nhất nói.

Trái tim Tô Lương Mặc co thắt lại… Anh phải xa cô thật sao?

Anh hỏi: “Lúc nào sẽ khỏe lại?” Chứ anh không hỏi nào tớ có thể đón cô ấy về lại?”

Điều anh lo lắng là bệnh tình của cô.

Hứa Thần Nhất cụp mắt xuống, khóe miệng đăng ngắt, anh ta cũng không biết là bao giờ. Giống như lúc đầu, anh ta cũng không hề biết trò đùa quái đản của anh ta, sẽ khiến một cô gái phát điên.

“Trong số bọn mình, chỉ có Lục Trầm là người tỉnh táo nhất. Cậu ấy là công tử đào hoa có tiếng của thành phố S, nhưng cũng là người sống tỉnh táo nhất” Hứa Thần Nhất nói.

Lương Tiểu Ý được về thành phố N đúng như ý nguyện, bố Lương mẹ Lương nhìn thấy con gái mình trở thành bộ dạng như thế này, hai người đau đớn khóc nức nở. Mẹ Lương không nhịn được, bà xông về phía trước, liều mạng đánh Tô Lương Mặc: “Đều là tại cậu, tên súc sinh này! Con gái tôi đã làm gì sai mà cậu lại đối xử với nó như thế!”

“Huhuu… Con gái tôi lương thiện như thế, từ bé nó đã vô cùng ngoan ngoãn, lương thiện” Mẹ Lương đã biết chuyện xảy ra với Lương Tiểu Ý những ngày gần đây: “Ngoài kia người ta đang đồn trong lúc con gái tôi làm phẫu thuật cho con gái nhà họ Ôn, cố ý gây thương tích, người làm mẹ như tôi tuyệt đối không tin điều này. Không phải tôi thiên vị con gái tôi…” Mẹ.

Lương có nỗi khổ trong lòng nhưng không thể nói được ra, vừa đánh Tô Lương Mặc, vừa khóc lóc: “Cậu có biết không, hồi bé Tiểu Ý không biết bơi, con gái nhà họ Ôn bị rơi xuống nước, Tiểu Ý rõ ràng không biết bơi nhưng vẫn nhảy xuống nước cứu cô bé kia, để bản thân suýt đuối nước chết… Tôi không tin, đứa con gái lương thiện này của tôi, lại bôi nhọ công việc mà nó yêu thích nhất như thế. Huhuuu, các cậu hiểu lầm nó rồi, các cậu còn không cho nó một cơ hội giải thích. Rốt cuộc Tiểu Ý của tôi đã làm sai cái gì chứ?”

Mẹ Lương khóc đến mức sắp ngất đi.

Bố Lương bây giờ đã có thể xuống được giường, ông đến kéo mẹ Lương lại: “Mẹ nó à, đừng khóc nữa, Tiếu Ý bây giờ đã về rồi. Đừng để con nghe thấy tiếng khóc” Bó Lương nói, lời ông nói giống như chạm vào nút tắt công tắc, mẹ Lương liền cố gắng nén tiếng khóc lại.

Tô Lương Mặc để mẹ Lương tùy ý đánh mình, không trốn tránh… Đối diện với câu hỏi của mẹ Lương, anh không biết nói gì, câu hỏi của mẹ Lương, khiến anh vô cùng khó xử… Lúc đầu, cô giải thích, nhưng anh không nghe. Đúng là anh không hề cho cô một cơ hội giải thích.

Anh mấp máy miệng: “Mẹ… Đợi cô ấy khỏe lại, con sẽ quay về đón cô ấy đi, sẽ không để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào nữa”

“Ai là mẹ cậu? Tổng giám đốc Tô, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường trong một gia đình bình thường mà thôi, tôi không gánh được tiếng “mẹ” này của Tổng giám đốc Tô! Cậu cút đi cho tôi! Cút đi! Cút càng xa càng tốt!”

Bố Lương có chút kiêng dè thân phận của Tô Lương Mặc, giờ phút này, ông bà đã biết chuyện của con gái mình với con gái nhà họ Ôn, cả chuyện với Tô Lương Mặc nữa, hai ông bà cũng đã biết người đàn ông trẻ tuổi siêu phàm này là ai. “Mẹ nó à, thôi được rồi, Tiểu Ý vừa ngủ, đừng ồn ào quá đánh thức con dậy”

Bấy giờ mẹ Lương mới hít một hơi, sau đó chỉ về phía cửa lớn: “Tống giám đốc Tô, mời cậu rời khỏi nhà tôi. Cô Ôn mới là tình yêu đích thực của cậu. Con gái tôi trở thành bộ dạng như thế này là do số nó khổ nên mới gặp phải cậu. Xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho Tiểu Ý nhà tôi một con đường sống. Cậu đi đi”

“Bịch” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Tô Lương Mặc.

Lục Trầm và Hứa Thần Nhất cùng Tô Lương Mặc đưa Lương Tiểu Ý về thành phố N. Lục Trâm thấy Tô Lương Mặc chịu thua thiệt, anh ta nhịn cười: “Này, Tô đại thiếu gia của tôi, đây là lần đầu tiên cậu bị người ta đuổi ra khỏi nhà đấy nhỉ?”