Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 416




Chương 416

Ặc…

“Nếu thế, tớ đề nghị…” Hứa Thần Nhất ngẩng đầu nhìn Tô Lương Mặc: “Cậu hãy hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, để cô ấy về thành phố N”

Hứa Thần Nhất vừa nói xong, Tô Lương Mặc nổi trận lôi đình: “Đừng có mơ!” Ánh mắt sắc như đao của anh nhìn về phía Hứa Thần Nhất: “Không lẽ cậu cũng giống như Lục Trầm, đến khuyên tớ buông tay đấy chứ? … Cả đời này, cho dù cô ấy chết, tớ cũng sẽ không để cô ấy rời khỏi tới”

Hứa Thần Nhất chau mày nhìn người bạn của mình đang tức giận, hoàn toàn không có lý trí gào thét, mi tâm của anh ta chau chặt: “Cậu bình tĩnh lại đi!”

Anh ta không nhịn được cao giọng quát: “Tớ không bảo cậu thực sự buông tay! Lương Tiểu ‘Ý muốn về thành phố N, cô ấy bây giờ không tỉnh táo, nên theo bản năng, cô ấy muốn tìm một nơi cô ấy cho là an toàn. Tự cậu nghĩ xem, nếu cô ấy thực sự chết rồi, cậu có vui vẻ không? Trói buộc thân xác cô ấy, sau đó ngày đêm ở bên cô ấy à”

Hứa Thần Nhất cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp: “Tớ khuyên cậu đừng làm những chuyện khiến cả hai đều bị tổn thương như thế. Cho dù cậu không nghĩ đến cô ấy thì cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng cô ấy chứ”

Nghĩ một lát, cuối cùng thái độ của anh ta cũng mềm mỏng hơn một chút: “Tớ cũng không muốn cậu thực sự buông tay, để Lương Tiểu Ý về thành phố N, chỉ là một giải pháp tạm thời thôi, không có nghĩa là cậu thực sự buông tay. Cậu có thể âm thầm ở bên cạnh cô ấy mà, đúng không?”

Người đàn ông cao ngạo kia cúi cái trán cao ngạo của mình xuống, anh thỏa hiệp: “… Để tớ suy nghĩ đã”

Hứa Thần Nhất cụp mắt xuống, mím chặt môi, đôi tay đút trong túi áo blouse đang âm thầm run rẩy… Nếu như nói, Tô Lương Mặc là kẻ đầu sỏ ép Lương Tiểu Ý phát điên, thì anh ta không thể trốn được tội danh đồng lõa!

Anh ta đã chứng kiến một cô gái từ lúc phòng bị, cho đến khi cô buông lỏng cảnh giác trái tim, đến khi cô vui vẻ, sau đó lại dẫn vặt đau đớn, cuối cùng lại trở thành người đầu óc mơ hồ… Cũng chính vì thế, anh ta càng thêm dăn vặt!

Anh ta tưởng rằng mọi thứ chỉ là một trò chơi, anh ta đang lên mặt với Tô Lương Mặc… Nhưng hóa ra thứ mà anh coi là trò chơi, lại đang biến một cô gái bình thường trở nên nửa điên nửa dại… Bây giờ vẫn chưa muộn! Cô gái này chỉ đang tạm thời bị kích động mà thôi, vẫn còn cơ hội khỏe lại.

Chính vì thế, Hứa Thần Nhất mới quyết tâm phải thuyết phục được Tô Lương Mặc để Lương Tiểu Ý về thành phố N.

Anh ta tin rằng, nếu Lương Tiểu Ý có thể tạm thời thoát khỏi hoàn cảnh đang từng giờ từng phút khiến cô cũng đau đớn, để cô có thể trở về cuộc sống khi còn bé ở bên bố mẹ, tình hình của cô sẽ dần tốt lên.

Sự áy náy với Lương Tiểu Ý lần nữa khiến anh ta mở miệng nói với Tô Lương Mặc, khuyên anh quyết định tạm thời để Lương Tiểu Ý về thành phố N: “Nếu như cậu thực sự không cần cô ấy và đứa bé nữa, cậu có thể không quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy, tiếp tục giữ cô ấy ở lại bên cậu. Nhưng cậu phải biết là, trong mắt cô ấy, sự cưỡng ép và ngang ngược của cậu, chính là sự giam giữ và tra tấn tàn nhẫn nhất. Lân này cậu phát hiện kịp thời, nên cô ấy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn lần sau thì sao? Tớ đã quan sát cô ấy, cô ấy bây giờ đang có khuynh hướng tự sát rất nghiêm trọng!”

Khuynh hướng tự sát?

Đáy mắt của Tô Lương Mặc vô cùng sợ hãi, anh không dám tin nhìn chằm chằm cô gái đang yên tĩnh trước mặt mình, bấy giờ anh mới phát hiện ra, khuôn mặt bánh bao này đã gây đi rất nhiều. Nhìn cô nằm im lìm, không có một chút sức sống nào, anh mới nhớ ra, hình như đã lâu lắm rồi cô chưa nở một nụ cười vui vẻ.

Bởi vì… anh đang tra tấn cô sao?

Tra tấn?

Tô Lương Mặc bây giờ rất mơ hồ, anh cũng không hiểu nữa. Đôi mắt anh như đang phủ sương mờ mịt, anh do dự không thể quyết định. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh do dự không thể đưa ra quyết định.

Cuối cùng, anh gật đầu: “Được. Ngày mai tớ sẽ về thành phố N cùng cô ấy”

“Không! Không phải cậu về cùng cô ấy… Mà là cậu để cô ấy về đó một mình” Hứa Thần Nhất ngẩng đầu nhìn Tô Lương Mặc: “Sao thế? Cậu không hiểu à? Với cô ấy bây giờ, cậu chính là hóa thân của ác ma địa ngục đấy… Hahaaa, nếu cậu không †in, tự cậu nhìn đi, chỉ cần cậu đến gần một chút, cô ấy sẽ bắt đầu lo lắng bất an. Cậu nhìn ánh mắt của cô ấy đi, cậu có thấy không? Cô ấy muốn trốn cậu, nhưng cô ấy không dám… Tô Lương Mặc, rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy khiến cô ấy trở nên như thế này, rõ ràng rất sợ cậu, rõ ràng muốn trốn chạy, nhưng lại chỉ sợ hãi, không dám trốn thế này?”