Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 368




Chương 368

Tô Lương Mặc xuống máy bay, Lục Trâm mở điện thoại trước. Anh ta vừa mở điện thoại lên, điện thoại liền rung không ngừng.

“Con mẹ nó! Ai thế không biết? Gọi nhiều thế” Lục Trâm ấn vào danh sách cuộc gọi nhỡ, anh ta liền nổi da gà, hét lên một tiếng “ĐM”. Anh ta vội vàng đuổi theo Tô Lương Mặc, tay anh ta nắm chặt tay Tô Lương Mặc: “Này! Cậu đừng đi! Lương mập nhà cậu gọi cho tớ không biết bao nhiêu cuộc điện thoại này! Chắc chắn là cô ấy tìm cậu!”

Đừng hỏi tại sao Lục Trầm lại đoán được ngay Lương Tiểu Ý gọi cho anh ta nhiều như vậy là vì tìm Tô Lương Mặc. Lục Trầm sẽ nói cho bạn biết, không phải chỉ mỗi phụ nữ mới có giác quan thứ sáu.

Người đàn ông đi đằng trước ngay lập tức thu lại bước chân dài, anh quay người lại cướp điện thoại… Đúng, chính là “cướp” điện thoại.

Anh cướp điện thoại của Lục Trâm, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, màn hình hiển thị toàn là cuộc gọi nhỡ của Lương mập.

Anh vô thức lấy điện thoại của mình ra, vừa mở điện thoại lên, “ding ding ding”, thông báo chồng chất thông báo, còn nhiều hơn cả của Lục Trầm, gần như sắp đơ cả điện thoại.

“Khụ khụ… sắp đơ điện thoại rồi. Lương Mặc, không lẽ Lương mập xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lục Trầm thò đầu vào nhìn.

Tô Lương Mặc nhìn thấy có tin nhắn chưa đọc, anh mở ra, ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm.

“Ặc… Ôn Tình Noãn bị bắt cóc? Còn đòi hai triệu? Vậy thì sao lại tìm Lương mập, nên tìm Ôn Chấn Hải đòi tiền chứ!” Lục Trầm vừa nhìn đã phát hiện được ngay điểm sơ hở.

Tô Lương Mặc cũng nghĩ ra điều gì đó, ngay lập tức anh gọi cho Lương Tiểu Ý.

Giây tiếp theo, “Con mẹ nó! Tắt máy! Chuyện gì thế này?”

Lục Trầm đi guốc trong bụng Tô Lương Mặc, lần nào cũng nói thay tiếng lòng của Tô Lương Mặc.

Anh chau mày, ngay lập tức gọi cho số máy bàn trong nhà.

“Alo…” Thím Trương nghe điện thoại.

Tô Lương Mặc không chờ bà Trương nói gì, anh trâm giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”

“.” Bà Trương chưa kịp hiểu chuyện gì, Tô Lương Mặc gọi cho bà à?

“Tôi hỏi bà, Lương Tiểu Ý đâu?” Tô Lương Mặc không kiên nhãn hét lớn.

“À à, là cậu chủ à. Cô chủ đến công ty tìm cậu rồi”

“Đi từ lúc nào?”

“Lúc chiêu chắc khoảng hơn 2 giờ”

Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay, 17: 03.

Tô Lương Mặc ngắt điện thoại, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm nghị, anh vừa lên xe liền ra lệnh cho tài xế: “Đến khu công nghiệp Đồng Xuyên, nhanh lên!”

Lục Trầm vốn lúc nào cũng cười cười nói nói, nhưng bây giờ cũng trở nên vô cùng nghiêm nghị. Đương nhiên hai người đàn ông đều cảm nhận được chuyện này không đơn giản.

“Đi nhanh nữa đi” Giọng nói trâm thấp từ ghế sau truyền đến, lòng bàn tay tài xế đổ mồ hôi hột, trên trán cũng toàn mồ hôi hột, tài xế lắp bắp nói: “Boss, nhanh nữa là sẽ quá tốc độ đấy”

Gương mặt u ám của người đàn ông ngồi ghế sau lạnh lùng nhìn tài xế, tài xế vội vàng giậm chân ga, ô tô phi như bay.

Lúc anh đến khu công nghiệp Đồng Xuyên đã là 17: 58, xe còn chưa dừng hẳn, anh đã mang theo vẻ mặt u ám mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe.

Từ khi còn đang ở trên xe, Lục Trầm đã điều động 20 vệ sĩ ở xung quanh đây đến. Bây giờ gần như các vệ sĩ được điều động đã đến khu công nghiệp Đồng Xuyên rồi.

Nhìn quanh một vòng, khu công nghiệp này vô cùng bẩn thỉu hoang tàn, các bức tường đều có một chữ “Đập” lớn màu đỏ.