Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 351




Chương 351

“Tôi không muốn ăn nữa”

Người đàn ông nheo mắt, tay cầm thìa lên, múc một thìa canh gà ác, đưa đến miệng Lương Tiểu Ý: “Không được”

Lương Tiểu Ý nhìn thìa canh gà ác, nhất thời nổi giận.

“Bịch” một tiếng, cô đập bàn tức giận đứng dậy, hét vào mặt Tô Lương Mặc: “Tôi, không, muốn, ăn, nữa!”

“Tôi nói không được.”

Người đàn ông không chút động tĩnh.

Lương Tiểu Ý hiểu rồi… “Anh lấy cái cớ bón cơm để cố tình hành hạ tôi đúng không? Đây là trò chơi anh mới nghĩ ra đấy à”

Lần này tay Tô Lương Mặc rất vững, bê bát canh gà ác bên cạnh lên, húp một ngụm to, không nhiều lời như Lương Tiểu Ý, trực tiếp giữ lấy cảm cô, dùng miệng để bón canh. Ngụm canh đó cuối cùng vào hết bụng Lương Tiểu Ý.

Lương Tiểu Ý nhất thời nổi giận đùng đùng.

“Anh Tô, tôi xin anh, đừng có đùa giỡn với tôi nữa” Cô phẫn nộ, rốt cuộc anh còn muốn làm tổn thương cô đến khi nào??

Người đàn ông không lên tiếng, ôm cô lên rồi vứt xuống giường. Tuy không dịu dàng gì cả nhưng lúc người cô chạm xuống giường không cảm thấy đau chút nào.

Xoa xoa mông, cô bĩu môi, cô chui vào trong chăn.

Tô Lương Mặc nhấn nút gọi y tá, không lâu sau, y tá mặc đồ ý tá màu hồng nhạt cầm thuốc bước vào.

“Làm gì?” Lương Tiểu Ý hỏi, “Tôi không sốt nữa. Tại sao còn phải truyền nước?”

Thuốc nước có vài thành phần có hại cho em bé trong bụng, đây mới là điều quan trọng nhất. Có điều Lương Tiểu Ý không thể nói ra, chỉ có thể dùng bộ mặt đầy cảnh giác nhìn Tô Lương Mặc.

“Cậu Tô, ngài thấy sao ạ?” Y tá khó xử nhìn Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý cố 23ytình né cô ta, cô ta cũng không thể nào truyền nước cho cô được.

“Không sốt cũng phải truyền nước” Người đàn ông bước đến giường bệnh, giơ bàn tay ra, túm lấy cánh tay Lương Tiểu Ý kéo đến trước mặt y tá: “Truyền nước cho cô ấy”

Lương Tiểu Ý vùng vẫy, u ám trong mắt càng ngày càng nặng… Không được làm tổn thương đến em bé của tôi!

Cô gào thét trong lòng. Nhưng lại không thể hét ra bên ngoài, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa: “Buông tôi ra! Tôi không muốn truyền nước!”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút động tĩnh, trong lòng Lương Tiểu Ý bỗng trào dâng cảm giác muốn trả thù. Cô nhìn chăm chằm Tô Lương Mặc, từng chữ từng chữ một, nói cực kỳ hung hăng: “Nếu anh kiên quyết không buông tôi ra, anh, nhất, định, sẽ, hối, hận!”

Tô Lương Mặc chau mày, không lên tiếng.

Ánh mắt khó hiểu nhìn Lương Tiểu Ý.

Một lúc sau, anh nói: “Lương Tiểu Ý, cô có chuyện giấu tôi” Anh nói là câu trần thuật chứ không phải câu hỏi, Lương Tiểu Ý nghe xong cơ thể run run, đối mặt với ánh mắt đầy hoài nghi của Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý quay đầu đi chỗ khác.

Cô cắn chặt môi, bác bỏ: “Không có!”

Không có?

Đôi mắt sâu thẳm của Tô Lương Mặc nhìn chằm chằm vào cô, tâm mắt rơi trên khuôn mặt cô rất lâu, anh nheo mắt: “Nếu không có thì cô nói xem, tại sao tôi sẽ hối hận?”

Đối với những lời nói kỳ quái của cô vừa nãy, Tô Lương Mặc vẫn có chút hoài nghỉ.

“Tôi dị ứng với thuốc. Rất nhiều thuốc không dùng được.

Anh Tô, anh chắc chắn thuốc kia an toàn?” Cô cười lạnh, khả năng nói dối càng ngày càng đẳng cấp rồi, vì đứa bé trong bụng, đến mạng sống của mình cô cũng không cần nói chỉ là một lời nói dối chứ.

“Cô Lương yên tâm đi ạ, thuốc đều được kiểm tra cẩn thận, tất cả đều an toàn ạ” Y tá với bộ đồ màu hồng nhạt vội vàng giải thích, “Nếu cô Lương không an tâm, có thể nói cho tôi biết, cô dị ứng với những gì, bác sĩ sẽ cận thận chuẩn bị thuốc khác cho cô ạ”