Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 328




Chương 328

Quay người, cô ta đã thay đổi một bộ mặt khác hoàn toàn, cầu xin người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc: “Anh bỏ qua đi, Tiểu Ý bị thương rồi, nên nhanh chóng đến bệnh viện”

“Tự mình làm sai thì tự mình giải quyết” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.

Lương Tiểu Ý nghe xong, môi nhếch lên nụ cười đắng chát, tiếp tục nhặt mảnh vỡ, Lâm Hiểu không nỡ nhìn cô như vậy nhưng không dám làm trái ý của Tô Lương Mặc, cảnh tương này khiến cô ta cảm nhận được sự bi thương, cô ta không dám nhìn nữa, quay đầu đi chỗ khác.

Có những người chỉ cẩn một ánh mắt, không cần tiếp xúc quá lâu cũng rõ ràng đối phương là người như thế nào. Có những người, kể cả có ở bên cạnh nhau mười năm cũng không rõ ràng đối phương rốt cuộc là người như thế nào.

Lâm Hiểu với Lương Tiểu Ý không thân nhau, số lần Lâm Hiểu gặp Lương Tiểu Ý chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng trong thời gian gặp nhau có hạn này, Lâm Hiểu lại nhận ra một điều, Lương Tiểu Ý không những lương thiện mềm lòng, còn ngang bướng cố chấp hơn người khác rất nhiều.

Nếu không có sự ngang bướng cố chấp này làm sao có thể trở thành một người phụ nữ kiên trì cả nửa đời vì một mối tình không có hy vọng chứ?

Ôn Tình Noãn không hiểu, ngay cả khi cô ta lớn lên cùng Lương Tiểu Ý, ngay từ nhỏ đã là hàng xóm, trong mắt Ôn Tình Noãn, Lương Tiểu Ý là một cô gái ngốc nghếch lương thiện đến mức không có nguyên tắc, luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, cho dù yêu cầu có khó dễ như thế nào cũng không từ chối. Ôn Tình Noãn không hiểu, nếu cô ta không phải bạn từ nhỏ của Lương Tiểu Ý, liệu cô có đáp ứng mọi yêu cầu của cô †a không?

Ngay từ nhỏ Ôn Tình Noãn đã có tâm tư riêng, tìm mọi cách tính toán Lương Tiểu Ý, đỉnh cao nhất chính là mạo danh cô, thứ cô ta vứt bỏ không chỉ là phẩm hạnh của chính mình mà còn vứt bỏ một tình bạn chân thành tha thiết.

Lương Tiểu Ý bỗng khựng lại, cô bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Tay rất đau, ngực rất đau, tim…đau đến tê dại.

Tô Lương Mặc giày vò cô vẫn chưa đủ sao?

Cô vẫn còn để tâm sao?

Cô để tâm, nhưng để tâm thì sao chứ? Không để tâm thì sao chứ?

Ha ha…

Cô cảm thấy vành mắt nóng rực, nước mắt từ từ tuôn rơi, vội vàng cúi đầu xuống, có chết cũng không rơi nước mắt trước mặt Tô Lương Mặc với Ôn Tình Noãn. Bàn tay đau rát, vùng da trước ngực cũng đau kinh khủng, trên trán lấm tấm giọt mồ hôi như hạt đậu, Lương Tiểu Ý cảm thấy đầu càng ngày càng nặng trĩu.

Lúc đứng lên, đầu óc choáng váng, cả thế giới như đang quay cuồng, mọi thứ trong phòng làm việc như thể nhảy múa loạn xạ trước mắt cô… ờ, lẽ nào cô đang quay vòng? Đến nước này mà Lương Tiểu Ý vẫn muốn giải trí một chút, cô vẫn có †âm tư để suy nghĩ linh tỉnh.

Trong lúc mọi thứ quay cuồng, hình như cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của người đàn ông kia, giang cánh tay ra, ôm lấy cô. Bên tai cô hình như vang lên tiếng hét xé lòng đầy lo lắng của người đàn ông kia… ơ, anh ta hét gì chứ??

Cô từ từ nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy anh hét vào mặt cô, không muốn nhìn thấy khuôn mặt trách mắng cô của anh. Không muốn quay lưng lại với tình yêu dành cho người đàn ông này, nhưng lại không muốn sống trong áy náy trước cái chết của Savvy. Nếu… nếu có thể khiến cô ngủ mãi ngủ mãi thì thật là tốt biết bao.

Lúc cô nhắm mắt lại, bờ môi vẫn còn mấp máy, cô không biết bản thân mình đã nói những gì khiến người đàn ông đang ôm cô trong nháy mắt con ngươi co lại, hơi thở cũng ngưng lại.

Ánh mắt của Tô Lương Mặc chưa hề rời khỏi người Lương Tiểu Ý, cô cúi xuống cơ thể loạng choạng, lúc cô nhặt mảnh vỡ bị quệt vào tay chảy máu nhưng hình như không có bất kỳ cảm giác gì, tiếp tục nhặt mảnh vỡ trên sàn nhà, anh cảm thấy có chút bất thường, anh đứng lên, đi về phía cô đem theo phãn nộ, muốn hỏi cô rốt cuộc muốn làm loạn đến lúc nào, chỉ vì Savvy mà tức giận với anh đến long trời lở đất sao?