Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 320




Chương 320

Tô Lương Mặc cầm tách cà phê ngồi đối diện dừng mắt trên khuôn mặt ngoan ngoãn phía đối diện. Đôi mày nhíu chặt, cặp mắt sâu thoáng xao động khó nhận ra…. Nghe lời quá mức, anh không thích một Lương Tiểu Ý như vậy.

Nói sao nhỉ?

Không vui chút nào! Thân thể cô ở cạnh anh, trước mắt anh, nhưng linh hồn, tư tưởng cô đã sớm bay lên tầng mây nào không biết.

Từ thời khắc biết được chuyện về Savvy Wayne Klutz, cô bắt đầu thay đổi.

Thật là, anh nói gì, cô cũng ngoan ngoãn thuận theo, rõ ràng nghe lời như vậy… song, anh vẫn không thích!

“Shit!” Khuôn mặt điển trai chợt lộ vẻ tức giận, anh không kìm được lửa giận trong lòng, thô bạo đặt mạnh cái tách lên bàn ăn, “Rầm” một phát, lực lớn tới nỗi khiến chất lỏng màu nâu bên trong văng ra khắp nơi.

Tô Lương Mặc bất chợt đứng dậy liếc qua cô gái ngoan ngoãn ngây ngốc trước mặt, lửa giận nơi đáy mắt càng ngày càng nồng đượm, “Ăn gì mà ăn! Đứng lên! Không chịu ngẩng mặt lên nhìn, tôi đi rồi thì cô tự mà chịu!”

Nói xong những lời này, Tô Lương Mặc thâm mong đợi…

Vậy mà…

Dưới ánh nhìn kỳ vọng của anh, cô gái đối diện chỉ ngoan ngoãn đặt đũa xuống đứng lên nói: “Được”

Lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu cái cảm giác đấm vào bông là như thế nào. Đôi mắt hẹp dài lộ vẻ tức giận mà không thể làm gì nhìn chăm chăm Lương Tiểu Ý, nhưng người sau cứ như không cảm thấy gì. Làm Tô Lương Mặc lại cáu bản thêm lần nữa.

Hai người ngồi chung một cái xe, bầu không khí trên đường đi vô cùng kỳ quái. Xe cách công ty càng gần, sắc mặt anh ngày càng kém. Tô Lương Mặc khẽ liếc qua Lương Tiểu Ý, không nhìn thì thôi, càng nhìn lại càng bực mình.

Đồ chết tiệt này! Lại bắt đầu ngơ ngác cúi đầu ngẩn người nhìn ngón tay, ngón tay đẹp vậy à? Đẹp bằng anh không?

Chiếc xe thắng gấp lại dừng trong tòa nhà cao chọc trời.

Sắc mặt Tô Lương Mặc vô cùng tệ, anh nhìn chăm chặp người ngồi cạnh mắng to: “Còn không xuống xe! Cô muốn ngồi đến khi nào!”

Lương Tiểu Ý lẳng lặng xuống xe trong tâm mắt anh, anh không biết mình đang giận cái gì, nhưng nhìn bộ dáng hồn vía lên mây của cô là không kìm được lửa giận.

Được! Được! Được!

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Lương Tiểu Ý cô giỏi lắm! Không làm gì cũng có thể khơi mào được lửa giận nơi anh!

Tô Lương Mặc phát hiện, trong khoảng thời gian này, số lần mình nổi giận đã vượt qua năm năm vừa qua.

Anh cố ý đi trước thật nhanh để cho cô không theo kịp.

Chân anh dài còn chân Lương Tiểu Ý ngắn, hơn nữa Tô Lương Mặc lại cố ý, khiến cô nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

“Tô Lương Mặc đã đứng trong thang máy dành riêng cho sếp tổng, mà Lương Tiểu Ý mới đi tới trước sảnh.”

Tô Lương Mặc nhíu mày lại, khuôn mặt điển trai ra vẻ không hài lòng, lạnh giọng mỉa mai: “Nhanh lên chút! Lề mà lề mề, ăn cái quái gì mà chậm như rùa vậy! Không mau tới đây thì thang máy cũng không chờ nổi đâu.”

Mau giận đi, mau giận đi!

Tô Lương Mặc tỏ vẻ ghét bỏ nhìn chằm chằm bóng dáng kia, đôi mắt hẹp dài lại lóe lên vẻ mong đợi, nhưng Lương Tiểu Ý vẫn im lặng đi theo anh, bị anh mắng mỏ trước mặt bao người cũng không xấu hổ tức giận chút nào.

Ngược lại cô chỉ ngoan ngoãn đáp “vâng” rồi chạy tới trước thang máy.