Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 309




Chương 309

Ánh mắt cô như toát ra vẻ giận dữ bừng bừng, tức giận đến cực điểm!

Lương Tiểu Ý hung hăng nói: “Cô cho rằng những chuyện cô đã làm tôi không biết hay sao?”

“Chát!”

“Cô cho rằng cô rất thông mình, có thể che trời giấu đất sao?”

“Chát!”

“Cô cho rằng biên soạn ra lời đồn nhảm nhí, lôi kéo truyền thông, miệng nhiều người xói chảy vàng, không ngừng bôi nhọ thì có thể thực sự gán cho tôi tội mưu hại cô sao?”

“Chát!”

“Tôi nói cho cô biết! Chuyện mà Lương Tiểu Ý tôi không làm thì không ai có thể gán tội cho tôi! Lương Tiểu Ý tôi ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không hẹn với đất, cũng không xấu hổ với lương tâm”

“Chát!”

Cô túm chặt lấy cổ áo của Ôn Tình Noãn, nói một câu lại tát mạnh cho Ôn Tình Noãn một cái!

Cảng tượng này xảy ra cũng quá đột ngột khiến cánh truyền thông xung quanh không kịp phản ứng lại.

Đợi đến khi bọn họ bừng tỉnh lại, Lương Tiểu Ý cũng đã thả Ôn Tình Noãn ra.

“Cút!” Lương Tiểu Ý hung hăng đẩy mạnh Ôn Tình Noãn ra, Ôn Tình Noãn bị cô đấy ra tận nửa mét. Ôn Tình Noãn lảo đảo lùi ra sau mấy bước, cuối cùng “oạch” một tiếng trực tiếp ngã ngồi xuống đất, cả người như mất hồn, vô cùng chật vật!

Lương Tiểu Ý đã trút được giận. Những hiểu lầm, lời bàn tán của đám truyền thông mà cô phải chịu đựng cuối cùng hóa hết thành giận dữ trút hết xuống kẻ khởi xướng tất cả.

Lương Tiểu Ý lạnh lùng liếc mắt nhìn Ôn Tình Noãn chật vật ngồi bệt trên đất. Cô không ngại lấy đoạn ghi âm trước kia ra làm chứng cớ, nhưng nếu như Ôn Tình Noãn vẫn không biết sống chết, được đằng chân lân đằng đầu, giả như chuyện này ngày càng xấu đi, Lương Tiểu Ý quyết định cho dù có chết cô cũng sẽ kéo Ôn Tình Noãn theo chịu tội cùng!

Người vì lương thiện mà chịu nghèo khổ lại chết sớm, người làm việc ác hưởng giàu sang lại trường thọ.

Trên đời này còn có thiên lý hay không!

“Cô Lương Tiểu Ý! Cô cũng độc ác quá rồi đấy!”

“Cô Lương, cô tức giận vì cô Ôn tố cáo mình, nhưng đây là sự thật, sao cô có thể đẩy cô Ôn như vậy chứ!”

Tiếng chỉ trích của đám đông quanh quẩn bên tai Lương Tiểu Ý. Cô cũng chỉ mỉm cười một cách thản nhiên, cô đang chuẩn bị đáp trả họ, đột nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng rối loạn. Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.

Cô nhìn qua một cái rồi lập tức quay người lại, cứng đờ đứng tại đó.

Đám người vốn đem cô vây lại kín đến một giọt nước cũng không thể lọt vào ở phía sau lưng trở nên rối loạn vô cùng, bọn họ nhường đường, chuyển máy quay phim sang một chỗ khác, để người kia đón theo những tia nắng sớm chậm rãi đi về phía cô.

Cánh môi cô cong lên nở một nụ cười khổ… Sai rồi, phải là đi về phía Ôn Tình Noãn mới đúng!

Tô Lương Mặc quả nhiên đi về phía Ôn Tình Noãn.

Đôi chan dài dừng lại giữa Ôn Tình Noãn và Lương Tiểu Ý, giọng nói trâm thấp từ tính vang lên: “Có đau không?”

Lương Tiểu Ý hờ hững rủ mắt xuống che giấu sự đau đớn nặng trĩu trong lòng. Cô sợ cô ngước mắt lên sẽ nhìn thấy Tô Lương Mặc đứng trước mặt cô không chút che giấu tỏ ra đau lòng vì Ôn Tình Noãn. Cô sợ nhìn thấy vẻ mặt đau lòng vì người phụ nữ khác của anh.

Ôn Tình Noãn ngồi trên mặt đất nghe thấy vậy thì trong mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên, đôi mắt to trong thoáng chốc đã ầng ậng nước mắt, “Lương Mặc, anh đến rồi!”

Xung quanh trở nên yên tĩnh, mọi người đều dùng ánh mắt hoặc vui sướng khi người gặp hoặc khinh bỉ nhìn về phía Lương Tiểu Ý đang im lặng đứng bên cạnh cột đèn đường.

Quả nhiên Ôn Tình Noãn -cô cả nhà họ Ôn mới là người tổng giám Tô yêu thực sự, nhìn xem người ta vừa mới tới đã vội vàng quan tâm cô Ôn, đây chính là nâng trong tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng còn sợ tan mà!