Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 24




Chương 24

Cứ việc anh cho răng người mà anh ta yêu đáng ra là Ôn Tình Noãn. Nhưng mà thân thể lại làm ra phản ứng hoàn toàn trái ngược với lý tt Mà bây giờ, người phụ nữ này…thế mà lại giống như tuyên chiến mà tuyên thệ với anh: Tôi đã quyết định sẽ không tiếp túc yêu anh nữa!

Từ lúc cô nói những lời này, từ lúc cô giống như trốn tránh quay mặt không nhìn anh, Tô Lương Mặc đưa ra một kết luận: Người phụ nữ này muốn chạy thoát khỏi anh!

Nhận thức này tức giận không thôi!

Anh giận dữ phát tiết lên người cô, anh muốn cô nhớ kĩ ngày hôm nay! Nhớ kĩ anh- Tô lương Mặc là người đàn ông của cô!

Sau sự nhục nhã vô tận, tất cả mọi thứ quay về với yên bình. Mà Lương Tiểu Ý, dưới hai sự kích thích của cơn mệt mỏi nặng nề và sự xấu hổ cùng cực, đầu cô ngả sang một bên, cơ thể yếu ớt, hoàn toàn rơi vào mê man.

Tô Lương Mặc nhận ra người phụ nữ dưới thân rơi xuống, lập tức vươn tay ra, ôm chặt lấy cơ thể mềm nhữn ấy, vội vàng bế Lương Tiểu Ý lên, Tô Lương Mặc bước lớn đi về phía sofa.

Mái tóc đen nhánh che kín mặt cô, Tô Lương Mặc duỗi bàn tay thon dài ra, bàn tay như tác phẩm nghệ thuật ấy nhắc những sợi tóc trên mặt cô lên, thay cô vén gọn vào bên tai.

Khi khuôn mặt ấy lộ ra hoàn toàn, đôi mắt thâm sâu của Tô Lương Mặc co rúm lại một cách dữ dội.

Cánh môi phấn nộn sớm bị chính cô cắn đến trở nên xám trắng ghê sợ, đôi mắt đỏ hoe sưng húp như bóng đèn.

Nhưỡng giọt nước mắt ấy…Tô Lương Mặc đưa ngón trỏ ra, lau đi nước mắt trên đôi lông mi dài của cô, đưa vào trong miệng mình, châm chậm nếm thử.

Hồi lâu sau, mới nói: “Đăng, chát,… vị không ngon một chút nào, nhưng…nó là của tôi. Cô là của tôi, nước mắt, cũng là của tôi” Cả người Lương Tiểu Ý đều là của Tô Lương Mặc! Giây phút này, câu nói ấy xông ra khỏi tim của anh.

Anh ngẩng đầu liếc qua cửa sổ, lại nhìn xuống Lương Tiểu Ý đang nằm hôn mê trên sofa, khuôn mặt anh thoáng qua vẻ bất lực: người phụ nữ này cũng quá cả tin rồi, có ai nhìn thấy tòa cao ốc nào để cửa sổ sát đất là kính trong suốt bao giờ chưa?

Nhìn lại Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc liếc qua liền biết Lương Tiểu Ý vì sao biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Một nỗi đau nhè nhẹ quấn quanh trái tim anh, mặt khác, lại ngấm ngầm sinh ra chút tự trách.

Lần này trêu cô hơi quá rồi.

Làn da của người phụ nữ nằm trên sofa tỏa ra ánh sáng trắng trong suốt, Tô Lương mặc nhìn lên trên mặt đất, trên sofa, quần áo rải rác khắp nơi, đống quần áo của Lương Tiểu Ý giờ đây đều bị xé rách đến nỗi không thể nào mặc được nữa. Anh cẩn thận đắp lên người cô chiếc áo vest của mình rồi đứng dậy đến trước bàn làm việc.

Quét mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy tư liệu mà mình muốn đã nằm ở trên bàn. Hiệu suất làm việc của Lục Trầm đúng là không tồi.

Đây là hồ sơ của Lương Tiểu Ý.

Tô Lương Mặc cầm tập hồ sơ lên, lấy tài liệu ra, xem qua một cách nhanh chóng, ngắn ngủi không đến mười trang giấy, anh đọc vô cùng chăm chú, đọc xong trang cuối cùng, Tô Lương Mặc mới ngẩn đầu lên nhìn người phụ đang năm ngủ trên ghế sofa, sắc mặt sâu hiểm khó dò.

Ánh mắt sâu thẳm lại liếc nhìn tư liệu trong tay, chậm rãi đặt nó vào trong túi hồ sơ rồi cất vào trong hộc bàn. Cơ thể Tô Lương Mặc nặng nề dựa vào phía sau, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Phút chốc sau, Tô Lương Mặc đứng dậy khỏi chiếc ghế da rộng lớn, đi về phía cửa phòng, lúc ngang qua ghế sofa anh chợt dừng chân lại, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn một cái lên trên lông mày của Lương Tiểu Ý.

“Thưa tổng giám đốc, chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp được chưa ạ?” Hôm nay Lục Trầm không đến, Lâm Hiểu trực tiếp phụ trách mọi công việc của tổng giám đốc. Bình thường những việc này đều do Lục Trầm xử lí.

Lâm Hiểu sầu phát khóc, mới sáng sớm đã bị hành động bất thường của tổng giám đốc làm cho rối loạn, tiếp đó lại bị anh quát lớn. Giám đốc Lục ơi giám đốc Lục, anh mau đến làm việc đi, đứa nhân viên quèn này đều sắp không chịu nổi nữa rồi!

“Bắt đầu ngay bây giờ”