Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 237




Chương 237

Lương Tiểu Ý nhớ đến cuộc điện thoại hôm đó, Tô Lương Mặc nói sẽ tặng cô một món quà bí mật. … Hóa ra là cái này.

Khoảnh khắc mở hộp quà ra, nước mắt của Lương Tiểu Ý liền rơi lã chất Đây là một bộ váy cưới đính toàn kim cương. Cô mở ra nhìn thật kĩ, kiểu dáng của bộ váy cưới này không giống với kiểu dáng của váy cưới bây giờ, bình thường váy cưới đều là cổ thấp không có tay áo, nhưng bộ váy cưới này lại là cổ cao, tay lỡ.

Người đàn ông đó, trước giờ luôn tinh tế tỉ mỉ, chỉ cần là anh muốn liền có thể dễ dàng làm rung động bất kì cô gái nào.

Quả nhiên, món quà này khiến Lương Tiểu Ý hai mắt đẫm lệ, nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc.

“Bộ váy cưới này đẹp quá, cô Lương, tổng giám đốc Tô tốt với cô thật đấy”

Lương Tiểu Ý mỉm cười gật đầu, trong mắt đều là hạnh phúc. Thay bộ váy cưới này xong, Lương Tiểu Ý bước đến trước gương, nước mắt vẫn còn đọng trên bờ mi, cười đây hạnh phúc, đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng nghỉ của cô dâu bỗng nhiên bị người nào đó mở ra, “Tiểu Ý à, lễ kết hôn sắp bắt đầu rồi đấy, sao Lương Mặc vẫn còn chưa đến?”

Là mẹ Lương.

Lương Tiểu Ý khựng lại, giải thích: “Đợi một lát nữa ạ, Lương Mặc nói hôm nay anh ấy ngồi máy bay riêng từ thành phố S đến thành phố N, chắc sẽ đến muộn chút”

“Nhưng mà, Lương Mặc đến muộn, người thân bạn bè của nó cũng đến muộn sao?”

Á… Lương Tiểu Ý nhất thời như bị sét đánh trúng, mặt mày trắng bệch: “Mẹ, mẹ, mẹ nói gì cơ?”

“Khách khứa ở bên ngoài, chỉ có khách của nhà chúng ta, không có người thân bạn bè của Lương Mặc. Tiểu Ýà, Lương Mặc rốt cuộc đang giở trò gì vậy?”

“Để con gọi, gọi điện cho Lương Mặc. Mẹ đừng sốt ruột quá. Có, có lẽ là mọi người chưa đến, hoặc là nhớ nhầm ngày kết hôn thôi.”

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

..” Sắc mặt của Lương Tiểu Ý nhất thời trắng bệch, ngón tay run rẩy: “Mẹ à, chắc là điện thoại hết pin, con, con gọi lại lân nữa xem sao…”

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

“Tiểu, Tiểu Ý…” Mẹ Lương lao đến ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Lương Tiểu Ý, “Lương Mặc nó…”

Con không biết! Con không biết! Đừng hỏi con…

Khoảnh khắc này, trái tim của cô, như thể bị nước đá đổ vào, lạnh cóng…

“Không! Con không tin!” Hình như Lương Tiểu Ý bị gì đó đả kích, ngay lập tức đẩy mẹ Lương ra, chạy về phía lễ đường.

Cửa đã ở ngay trước mắt, đây là một nơi thần thánh, là nơi bắt đầu hạnh phúc của cô…

Có lẽ, người đó đang ở bên trong đợi cô… Có lẽ, anh chỉ đùa với cô mà thôi… Có lẽ, anh muốn tạo cho cô một bất ngời!

Đúng! Lương Mặc chắc chắn đang ở trong nhà thờ! Anh muốn tạo bất ngờ cho cô!

Tay, giơ ra.

Cửa, mở ra.

Vô số con mắt, “cạch” một tiếng tất cả đều quay đầu lại nhìn cô.

Nhưng, không có anh!