Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 235




Chương 235

Lương Tiểu Ý đỏ mặt, cô có cảm giác như quay lại hồi còn bé, giấu người lớn chuyện gì đó, đến khi bị phát hiện thì vô cùng ngượng ngùng.

“Mẹ, mẹ đừng lo này lo kia nữa, con lớn rồi mà”

“Cũng đúng, có chồng là không cần bố mẹ nữa rồi” Mẹ Lương nghĩ thông rồi, bà liền nói đùa với Lương Tiểu Ý. Mặt Lương Tiểu Ý bỗng nhiên đỏ bừng, cô đẩy đẩy mẹ: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế?”

“Thiếp mời đã viết xong chưa?”

“Ừm, con đã gửi hết đi rồi” Nói đến chuyện này, Lương Tiểu Ý lại nhớ đến Tô Lương Mặc, cô nhìn mẹ nói: “Con ra ngoài một chút.”

“Đi đi đi, biết con nhớ Lương Mặc rồi, đi gọi điện thoại thì nói là đi gọi điện thoại, còn nói dối làm gì. Mẹ đi đây”

“Hi hi hi”

Mẹ Lương rời đi, cho Lương Tiểu Ý không gian gọi điện thoại cho Tô Lương Mặc.

Điện thoại vừa đổ chuông được hai tiếng liền ngắt máy.

Lương Tiểu Ý nhìn điện thoại, không biết tại sao thời gian gần đây mí mắt cô cứ hay giật giật.

Người ta thường nói, giật mí mắt trái thì có tài lộc, giật mí mắt phải thì có hoạn nạn… Cô cứ luôn bị giật khóe mắt phải, trong lòng cô có chút lo lắng.

Cô đang định cất điện thoại đi thì có cuộc gọi đến.

Vừa nhìn tên hiển thị, mắt cô liền sáng rực, nhanh chóng ấn nút nghe.

Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn êm dịu như trước, xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô.

“Tiểu Ý, là anh”

“Ừm, em biết”

“Ba ngày nữa anh sẽ về thành phố N, lúc đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở “Trang trại tường vi”, còn nữa, anh đã chuẩn bị cho em một món quà. Một lát nữa sẽ có người mang đến cho em”

“Lương Mặc…

“Ừm”” Giọng cô ở đầu dây bên kia chỉ nói gọi hai tiếng “Lương Mặc” sau đó liền im lặng, anh đáp lại một tiếng vô cùng gợi cảm, cảm giác vô cùng nhàn nhã.

Lương Tiểu Ý nghĩ một lúc, sau đó mới e thẹn nói: “Em, em nhớ anh… Thật đấy!”

Để nói ra được những lời này, cô đã phải dùng không biết bao nhiêu dũng khí. Kiểu tỏ tình trần trụi này, không chỉ vì cô muốn cùng anh dây dưa quấn quýt.

Lương Tiểu Ý yên lặng chờ đợi phản ứng của người đàn ông ở đầu dây bên kia.

Một lúc lâu sau anh mới nói xa xôi một câ ngày kia là em được gặp anh rồi” Anh nói tiếp: có việc phải xử lí, anh ngắt máy trước đây”

“Anh biết rồi, “Ừm, anh còn “A… ừm, vâng” Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh. Cô muốn nói với anh, cô đang rất căng thẳng, cô muốn hỏi anh có căng thẳng không. Cô muốn nói với anh, cô vô cùng mong chờ, cô muốn hỏi anh có phải anh cũng đang mong chờ không.

Nhưng đầu dây bên kia đã ngắt máy rồi.

Lương Tiểu Ý ngây ngốc nhìn điện thoại đang phát ra âm thanh “tút tút tút” báo máy bận.

Thành phố S Trong căn phòng sách mờ tối, người đàn ông một tay cầm điếu thuốc, một tay nghịch điện thoại, trong đôi mắt tràn ngập tia sáng phức tạp.

Người đàn ông đứng lên, đi xuống tầng dưới, tài xế Lão Lý đợi ở đó từ rất lâu, người đàn ông lên xe, lạnh lùng lên tiếng: “Đến “Hứa Viên”

“Vâng thưa Boss.”

Lão Lý từ trước đến giờ luôn là một người kiệm lời, chỉ là bỗng cảm thấy gần đây Boss thay đổi rất nhiều.