Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 226




Chương 226

Vị tổng giám đốc nào đó bị lửa giận của cô làm cho sợ hãi, anh cắn răng, dẫn lòng nói ra hai chữ: “Anh, mặc!”

Khi Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý bước ra khỏi phòng, đến lượt hai vệ sĩ ngây ngẩn.

Trời đất ơi!

Cái gì thế này?

Cằm hai vệ sĩ như sắp rớt xuống đất, mắt họ mù rồi! Hai vệ sĩ không nhịn được cười: “Boss, tạo hình này của anh…” Đại Hắc ngay lập tức ngây người, lời vừa nói ra, một ánh mắt sắc lẹm liền lia về phía anh ta, trán Đại Hắc bỗng nhiên đổ mồ hôi hột: “Hi hi hi…”

Vị tổng giám đốc nào đó bực mình, lạnh lùng híp mắt lại nói với Đại Hắc: “Nói tiếp đi”

“Ặc… Tạo, tạo hình này, độc đáo khác người” Đại Hắc thật sự muốn tát mình một cái, tự nhiên lại lắm mồm như thế làm gì chứ, giả vờ không nhìn thấy gì không phải là được rồi sao.

Nhưng ngược lại Lương Tiểu Ý lúc nấy còn vô cùng hùng hồn, bây giờ lại có chút ngượng ngùng. Bố cô cao 1m78, không hề thấp, nhưng bộ quần áo này mặc lên người Tô Lương Mặc cao 1m83, bỗng nhiên giống như anh mặc đồ bé hơn một cỡ, hơn nữa khí chất của Tô Lương Mặc vốn lạnh lùng cao ngạo, còn quần áo của bố cô lại là đồ ở nhà thoải mái, hơn nữa… còn hơi già.

Vì thế vị Tổng giám đốc nào đó đang mặc bộ quần áo cộc hớn, nhìn vô cùng buồn cười.

“Khụ khụ, em đi mua thức ăn một mình. Lúc nào về em sẽ mang hành lí lên cho anh” Lương Tiểu Ý nói xong, liền giơ tay về phía Đại Hắc: “Đưa chìa khóa cho tôi”

Vị tổng giám đốc nào đó đen mặt: “Không cần đi chợ đâu”

Anh giơ tay lên chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay: “Lúc nấy nhìn nhầm, 5h30 rồi”

“Hả?” 5h30 rồi? Làm thế nào bây giờ?

“Đừng lo. Lúc em ngủ, anh đã bảo người xuống nhà đặt đồ ăn rồi” Anh vừa nói xong, liền có tiếng chuông cửa vang lên.

Đại Hắc ra mở cửa, bên ngoài cũng là một vệ sĩ mặc đồ đen đang cầm hộp đồ ăn trong tay: “Boss, cơm đã mua xong”

Tô Lương Mặc gật gật đầu, anh kéo Lương Tiểu Ý đi ra ngoài cửa: “Đi thôi. Chúng ta đến bệnh ụ Sau khi đến bệnh viện, Lương Tiểu Ý ở bên canh bố mẹ, trong phòng bệnh vô cùng yên tính. Tô Lương Mặc nói: “Con đi gặp bác sĩ điều trị”

Lương Tiểu Ý không có ý kiến gì.

“Bố, bố đừng lo, thận đã có rồi, Lương Mặc sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa” Lương Tiếu Ý nắm tay bố Lương nói.

Bố Lương và mẹ Lương đương nhiên có rất nhiều điều muốn hỏi.

Mẹ Lương hơi chần chừ, cuối cùng bà vẫn mở miệng hỏi: “Tiểu Ý à, con rể… nó làm gì vậy?”

“Mẹ, Lương Mặc làm kinh doanh, ở thành phố S, công ty lớn lắm ạ”Lương Tiểu Ý nói vô cùng ngắn gọn, cô hiểu tâm trạng bố mẹ cô, hai người họ cả đời này chỉ là những người dân sống ở thành phố nhỏ, xem tivi đọc báo, không có hình thức giải trí gì khác. Lương Tiểu Ý không biết làm cách nào giải thích với họ xuất thân của Tô Lương Mặc như thế nào.

Trong suy nghĩ của bố mẹ Lương, gia đình giàu có như Tô Lương Mặc khác hoàn toàn gia đình ở thành phố nhỏ như gia đình cô. Khác biệt vô cùng lớn.

“Ồ… Ồ, kinh doanh cái gì thế?” Mẹ Lương có chút không yên tâm về gia thế của con rể, vừa nhìn là biết không phải người bình thường. Mẹ Lương liếc trộm con gái nhà mình, bà càng lo lắng con gái mình làm vợ hai nhà giàu có.

Lương Tiểu Ý chỉ cần nhìn ánh mắt của mẹ cô, cô liền hiểu mẹ cô đang lo lắng cái gì. Cô bất lực kéo kéo tay mẹ: “Mẹ, con đăng ký kết hôn rồi… Mẹ và bố đừng nghĩ linh tinh nữa. Thời gian trước Lương Mặc bận quá nên chúng con chưa có thời gian tổ chức hôn lễ, con cũng chưa có nói với mẹ và bố. Bây giờ đợi bố làm phẫu thuật xong, tĩnh dưỡng khỏe mạnh lại thì chúng con sẽ tổ chức hôn lễ. Đến lúc đó, nhất định sẽ để bố mẹ đích thân nhìn thấy con gái hạnh phúc”

Mẹ Lương vẫn chưa yên tâm, nhưng bố Lương đã giữ tay mẹ Lương lại: “Mẹ nó à, con gái đã nói thế rồi, người làm bố mẹ như chúng ta sao vẫn còn lo chứ?”