TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

Chương 82: Xuất Hiện Người Xấu, Dụng Tâm Kín Đáo




Sau đó, bàn tay to nhẹ nhàng di chuyển qua eo rồi ra sau lưng của cô thong thả xoa bóp: “Thoải mái không? Anh đi xả nước ấm, rồi ôm em đi tắm, sẽ thoải mái hơn.”

Vừa nghe anh muốn ôm mình đi tắm, Hứa Mộ Nhan vội vàng kéo chăn quấn lên người: “Không ….. Không cần, anh đi làm đi, em tự mình tắm được rồi.”

Bùi Lạp Minh thấy cô cứ lúng túng rối rắm, ôm luôn cô cùng chăn đi về phía phòng tắm.

“Thả em xuống dưới, anh mau thả em xuống!”

Bùi Lạp Minh không những không thả, ngược lại còn ôm chặt hơn, mặt Hứa Mộ Nhan giờ đã đỏ hồng, vội vàng vùi mặt vào ngực anh.

Anh cẩn thận giúp cô rửa sạch thân dưới, vì anh mất khống chế mà nơi đó đã sưng đỏ, anh nhẹ nhàng chạm vào từng chút, nhưng cô đều thấy rất đau.

Rồi sau đó anh dịu dàng tắm cho cô, dịu dàng lau khô người cô, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận, dường như cô chính là bảo vật quý giá của anh.

Trong lòng Hứa Mộ Nhan tràn đầy ấm áp, cô chưa bao giờ biết, một người đàn ông có thể đối tốt với một người phụ nữ đến như thế này.

Bỗng nhiên cô thấy mình thật hạnh phúc, những băn khoăn, lo ngại trước đó cũng bị ném ….. lên chín tầng mây.

Cô nhìn gương mặt tuấn tú của Bùi Lạp Minh, khóe miệng chậm rãi mĩm cười ngọt ngào.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cùng lúc là tiếng trẻ con gọi: “Mẹ, mẹ còn thức không, mẹ!”

Nghe tiếng con gọi, Hứa Mộ Nhan như bị sét đánh, vội vàng lấy quần áo mặc vào, cô không muốn con trai nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của mình.

“Gấp cái gì, anh ra chơi với con một chút, em chậm rãi sửa sang lại.”

“Không được!”

Hứa Mộ Nhan bất giác lớn tiếng, Bùi Lạp Minh nghi hoặc nhìn cô.

Anh chơi đùa cùng con, có gì không được?

“Việc đó..... Việc đó, Duẫn Kiệt vẫn tưởng rằng ba của nó đã chết, cho nên.....”

Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Lạp Minh thoáng chốc u ám, nhìn Hứa Mộ Nhan đang cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, suy cho cùng không thể trách cô, lúc đó ngoại trừ nói ba của cậu bé đã chết, cô thật sự không biết phải nói thế nào.

Bùi Lạp Minh chợt nhớ lần đầu tiên anh gặp con trai ở sân bay, lúc đó anh hỏi Hứa Duẫn Kiệt là ba của cậu bé ở đâu, Hứa Duẫn Kiệt nói với anh là ba đã chết năm năm rồi.

Nghĩ vậy, vẻ mặt của Bùi Lạp Minh càng âm trầm, anh không trách Hứa Mộ Nhan, một mình cô nuôi con ở nước ngoài năm năm cũng không dễ dàng, thôi thì bỏ qua, từ nay anh đã ở chung cùng với con, anh sẽ cho con biết là con có ba ba!

“Em không cần phải lo lắng, anh sẽ cho con biết anh là ba nó!”

_____________ ______________

Thứ bảy

Hứa Mộ Nhan đang ngồi chải đầu trước gương, Bùi Lạp Minh đi đến bên cạnh cô nói: “Hôm nay anh hẹn Trần Hồng đến nhà ăn cơm, ông ta là đại cổ đông của Bùi thị, em chuẩn bị rồi cùng anh đi xuống dưới”

“Dạ? Sao đang yên lành lại hẹn cổ đông về nhà?”

“Bởi vì anh có chuyện muốn mời ông ta hỗ trợ, sắp đến lễ mừng năm mới, mà đại hội tuyển cử tổng giám đốc hàng năm của công ty cũng tới gần, có vài cổ đông nhỏ thì anh đã cho An Thần đối phó, lá phiếu của Trần Hồng này rất quan trọng.”

Ồ! Hóa ra mời ăn trưa là có ý này.

“Được, Em biết rồi.”

“Anh đã nhờ mẹ đưa Hoắc Noãn đi ra ngoài ăn, để tránh phiền toái không cần thiết.”

“Dạ”

Hứa Mộ Nhan sửa soạn bản thân xong, vừa đi xuống lầu thang thì thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha đứng lên đi về phía cô, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: “Bùi tổng, đây chính là phu nhân của cậu sao, cậu thật có phúc, cô ấy là nhà thiết kế lại là người mẫu nổi tiếng hiện nay, U nhi, còn không mau qua đây chào hỏi.”

Hứa Mộ Nhan còn chưa rõ chuyện gì thì thấy một cô gái xinh đẹp, tao nhã đi đến trước mặt cô: “Chào chị, em là Trần U, em đã đọc nhiều tin tức về chị trên các tờ báo lớn, em rất thích các thiết kế của chị! Mỗi thiết kế của chị đều rất đặt biệt.”

“Cám ơn.”

Hứa Mộ Nhan cười một tiếng, không hiểu sao trực giác cho cô biết, cô gái trước mặt này có gì đó hơi giả dối, có lẽ bản thân mình quá nhạy cảm chăng.

Trần U ngẩng đầu mĩm cười, nét mặt nhìn kiểu nào cũng không giống vẻ dịu dàng của Hoắc Noãn, nét mặt cô ta mơ hồ lộ vẻ kiều mị hoang dã, hai mắt hẹp dài, đen như đá quý, toàn thân tản ra dáng dấp ‘hồ ly tinh’.

“Chị Mộ Nhan, chị thật đẹp.”

Vẻ ngoài của Hứa Mộ Nhan vốn không phải là tuyệt sắc, nếu so với cô ta thì ca ngợi kiểu này có phần ‘nghĩ một đằng nói một nẻo’.

Bùi Lạp Minh đi đến bên cạnh, ôm hai vai cô: “Nhan Nhan, vị này là Trần đổng, đại cổ đông của tập đoàn Bùi thị, còn đây là Trần U thiên kim của ông ấy.”

“Trần đổng, xin chào.”

“Xin chào, nếu con gái tôi mà có một nữa tài hoa của cô, tôi không còn gì phải lo lắng.”

Hứa Mộ Nhan chưa kịp nói gì thì Trần U đã bắt lấy cánh tay cô thân mật nói: “Chị Mộ Nhan, ăn cơm xong, em có thể tới phòng của chị nói chuyện phiếm được không?”

Hứa Mộ Nhan cười nhàn nhạt: “Đương nhiên có thể.”

Bên này Trần U vây lấy Hứa Mộ Nhan, bên kia Bùi Lạp Thần từ trên lầu đi xuống, cùng Trần Hồng trò chuyện rất khách sáo.

“Trần đổng, chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Được,Bùi tổng xin mời.” Trên bàn bày đầy các món ăn ngon, toàn là ‘sơn hào hải vị’, Trần Hồng cung kính mời Bùi Lạp Minh ngồi trước, ông ta ngồi xuống bên phải anh, Bùi Lạp Thần cũng ngồi vào bên cạnh Trần Hồng.

Hứa Mộ Nhan vừa định ngồi xuống phía bên trái Bùi Lạp Minh thì Trần U đã nhanh hơn ngồi xuống cạnh anh, cô nhất thời sững sờ tại chỗ, trái lại Trần U lại mở to đôi mắt đẹp, ra vẻ khó hiểu nhìn cô: “Chị Mộ Nhan, sao chị không ngồi?”

Trần U đưa tay kéo Hứa Mộ Nhan đến cạnh mình, nhưng bản thân vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Hứa Mộ Nhan nhìn về phía Bùi Lạp Minh, ánh mắt anh như muốn nói ‘đừng để ý’, cô lập tức hiểu ý anh.

Trước mắt Bùi Lạp Minh còn trông cậy vào lá phiếu của Trần Hồng, hiển nhiên anh sẽ không vì một chỗ ngồi mà tranh chấp với con gái của ông ta.

Hứa Mộ Nhan đành phải ngồi xuống bên cạnh Trần U.

“Chị Mộ Nhan, chị thích ăn gì, em sẽ gắp?” Trần U lấy lòng nói, nhìn lướt qua từng món ăn, liên tục hỏi Hứa Mộ Nhan món này thế nào, món nọ thì sao, đối với các món ăn nhận xét rõ ràng đâu ra đấy, xem ra cô ta đúng là có ‘chuẩn bị mà đến’.

“U nhi, con như vậy thật không giống ai.” Trần Hồng ngồi đối diện giả vờ trách cứ.

”Ly rượu của Bùi tổng cũng uống hết rồi, còn không mau rót thêm.”

Trần U ngoan ngoãn cầm chai rượu đứng lên, mặt tươi cười hơi ngả người về phía Bùi Lạp Minh, rót rượu cho anh.

Giọng điệu Trần Hồng lại giống như đang tán gẫu chuyện gia đình: “Không dối gạt Bùi tổng, kỳ tuyển cử tổng giám đốc lần này rất khó chọn lựa, các ứng cử viên đều thật sự nổi bật.”

“Cha, trên bàn ăn đừng nói chuyện công ty.”

Trần U đặt chai rượu xuống, cử chỉ tao nhã cầm ly rượu đưa về phía Bùi Lạp Minh: “Bùi tổng, em mời anh một ly, em thường nghe ba ba nói anh là một nhân tài hiếm thấy trong giới kinh doanh.”

“Cô quá khen.” Bùi Lạp Minh vừa đưa tay nhận lấy ly rượu thì Trần U lại rút tay về.

Biểu cảm của Hứa Mộ nhan lạnh nhạt, nhìn chăm chú vào ly rượu của Trần U đang đưa tới môi của Bùi Lạp Minh, tay cô ta hơi nghiêng ly, rượu từ cằm anh nhỏ giọt rơi xuống.

Bàn tay cầm đũa của Hứa Mộ Nhan siết chặt, trái tim nhức nhối như bị hàng trăm con côn trùng cắn đốt, vừa muốn đứng dậy rời đi thì tiếng nói của Bùi Lạp Thần truyền tới: “Chị dâu, tôi còn nhớ ngày trước chị rất thích canh sườn heo này, nếm thử xem mùi vị như thế nào?”

Hứa Mộ Nhan thấy Bùi Lạp Thần ngồi đối diện đưa chén canh tới, không thể làm gì khác hơn đành phải đứng lên tiếp nhận rồi ngồi xuống.

Bùi Lạp Thần nhìn Hứa Mộ Nhan cầm chén canh không động đậy gì hỏi: “Sao không uống, có phải còn nóng không?”

Hứa Mộ Nhan giật mình, nghe Bùi Lạp Thần hỏi thì lắc đầu, cầm muỗng múc uống, canh còn nóng nhưng không dám nhổ ra chỉ có thể nuốt xuống, vì canh nóng nên mặt của cô hơi nhăn lại.

Hứa Mộ Nhan khó hiểu nhìn về phía Bùi Lạp Thần, cậu ta sao lại dùng ánh mắt thân thiết như vậy mà nhìn mình?

Sự quan tâm lộ liễu của Bùi Lạp Thần không khỏi làm Bùi Lạp Minh nổi cơn ghen tức, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng như trước nhưng trong đôi mắt thâm thúy đang kiềm nén cơn tức giận.

“A! Bùi tổng, anh nắm tay em đau quá.” Trần U đột nhiên kêu lên.

Chỉ thấy tay của Bùi Lạp Minh đang nắm chặt bàn tay cầm ly rượu của Trần U gạt xuống, anh hung hăng bóp mạnh, tiếng thủy tinh vỡ vụn, những mảnh thủy tinh từ tay của hai người họ rớt xuống, máu cũng theo đó nhỏ xuống từng giọt.

“Bùi tổng, cậu không sao chứ?” Trần Hồng cũng bị dọa sợ, vội vàng hỏi.

Bùi Minh lạnh lùng liếc nhìn Trần Hồng, thản nhiên buông tay Trần U ra, cô ta đau đến muốn nín thở, đứng thẳng lên nhìn bàn tay nhỏ nhắn của mình ủy khuất hỏi: “Bùi tổng, vừa rồi anh sao vậy? Là em mời rượu không tốt sao?”

“Trần tiểu thư không phải là người làm của nhà họ Bùi chúng tôi, không nên làm việc đó, cô cứ an tâm ngồi xuống ăn cơm là được rồi.” Bùi Lạp Minh hời hợt nói, vẻ mặt không biểu cảm, giống như người ban nãy làm đau Trần U không phải là anh.

Một câu nói trực tiếp biến Trần U thành người hầu, Trần Hồng đột nhiên hiểu ra, đây là để cho ông ta xem, thấy con gái cưng bị ủy khuất, Trần Hồng đang muốn phát tác cơn giận thì Bùi Lạp Thần ngồi bên cạnh ngăn lại: “Trần tiểu thư là viên ngọc quý của Trần đổng, đương nhiên không phải là người hầu, chị dâu của tôi trước kia là bác sĩ, không bằng để cho chị ấy xem xét vết thương trên tay của Trần tiểu thư.”

Trần Hồng đơn giản chỉ muốn tìm cho mình một bậc thang để leo xuống, nghe Bùi Lạp Thần lên tiếng hòa giải liền nhẫn nhịn kiềm cơn tức xuống, lúc này mà đối đầu với Bùi Lạp Minh không có ích lợi cho ông ta, nói cho cùng, thế lực của Bùi Lạp Minh không phải ông ta không biết.

Bùi Lạp Minh chẳng ừ hử gì cả, mắt nhìn Hứa Mộ Nhan: “Chúng ta không phải có hộp sơ cứu sao? Đi lấy nhanh rồi giúp Trần tiểu thư băng bó.

Cô vội vàng đi lên lầu lấy hộp sơ cứu, sau đó cô đi tới bên cạnh Bùi Lạp Minh, Trần Hồng chợt đứng lên, mặt tươi cười nói: “Bùi tổng, tôi tự mình đưa con gái đi bệnh viện xử lý vết thương được rồi.”

“Không phải có sẳn một bác sĩ là vợ của tôi ở đây rồi sao? Ngay cả ít phút mà Trần tiểu thư cũng không chờ được?”

Nói xong, Bùi Lạp Minh chìa bàn tay bị thương ra trước mặt Hứa Mộ Nhan.

Hứa Mộ Nhan thấy bàn tay anh dầy đặc vết thương, nhiều mảnh vụn thủy tinh lẫn trong máu vẫn còn dính trên miệng những vết thương, trong lòng nhói đau, cô cúi đầu, nhẹ nhàng nắm bàn tay anh cẩn thận xử lý.

Bị bỏ qua một bên, Trần U đứng phía sau kinh ngạc nhìn hai người thân mật, nhất thời không nén được tức giận, bằng dung mạo của cô ta, tại sao lại không hấp dẫn được Bùi Lạp Minh?

Trần Hồng hít một hơi thật sâu: “Làm sao có thể như vậy, đích thân tổng giám đốc phu nhân băng bó vết thương cho con gái tôi, tôi vui mừng còn không kịp đó chứ.”

“Đúng vậy, chị Mộ Nhan không cần gấp gáp.”

“Đúng rồi, tôi nghe nói kỳ tuyển cử tổng giám đốc lần này có một ứng cử viên có số phiếu bầu vừa vặn ngang bằng với Bùi tổng, toàn bộ công ty đều muốn biết lá phiếu trên tay tôi, cậu xem nếu chúng ta ….. “

“Ui ---- “

Bùi Lạp Minh đau đến nhíu mày, trừng mắt nhìn Hứa Mộ Nhan: “Đau.”

Hứa Mộ Nhan liếc anh một cái, vừa nãy ngay cả ly rượu cũng bóp nát, lúc đó sao không sợ?

Thật không biết sức lực của anh lại mạnh như vậy.

“Bùi tổng, ba em đang nói chuyện với anh, sao anh không để ý tới vậy.” Vẻ mặt của Trần U đắc ý nhìn Bùi Lạp Minh.

Cô ta không tin, thông minh như Bùi Lạp Minh lại không nhận ra ý của ba cô ta, muốn có được lá phiếu quan trọng trên tay ba cô ta, trước hết phải ly hôn với Hứa Mộ Nhan, sau đó là kết hôn với cô ta.

Bùi Lạp Minh nghiêng người liếc nhìn Trần U một cái, mặt anh lạnh lùng, cười nhạt: “Trần đổng thật biết cách giáo dục con gái.”

“U nhi,, nói chuyện không biết trên dưới, không có phép tắc.”

Bùi Lạp Minh dừng một chút: “Tôi nghe nói Trần tiểu thư rất yêu thích hoa lan quân tử, trong nhà kính trồng hoa của chúng tôi có trồng vài chậu, chờ vết thương trên tay của Trần tiểu thư băng bó xong, cô có thể đi xem, nếu thích cô cứ mang về.”

“Thật vậy sao?” Nghe được lời anh, Trần U rất bất ngờ

Vốn tưởng rằng Bùi Lạp Minh coi lời nói của ba cô ta không ra gì, không nghĩ tới anh lại nhận biết rõ ràng ý tứ của ông ta, còn không phải cho ông ta một con đường lui hay sao?

Tay Hứa Mộ nhan dừng lại, Bùi Lạp Minh nhíu mày: “Nhẹ tay chút.”

Anh cúi đầu nhìn thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt thì trầm tư, khóe miệng không nhịn được hơi cười cười, giọng nói cũng không còn lạnh lùng: “Không sao chứ?”

“Nhớ kỹ, mấy ngày nay không được đụng vào nước.”

Băng bó xong, Hứa Mộ Nhan cẩn thận buông tay anh ra.

“Trần tiểu thư, để cô đợi lâu.”

Môi Hứa Mộ Nhan thấp thoáng nụ cười nhẹ, đẹp như ánh nắng mặt trời chiếu rọi, vô cùng thanh lệ, dịu dàng.

Trong lòng Trần U thầm run lên, xem ra tình cảm của Bùi Lạp Minh với cô rất tốt, lần này cô ta đã gặp phải đối thủ.

Bùi Lạp Minh rút tay về, sau đó như đang tán gẫu chuyện nhà, tiếp tục nói chuyện cùng Trần Hồng.

Trần Hồng trò chuyện mà lòng nơm nớp lo sợ, ông ta phát hiện ra chưa hết một nữa thời gian của bữa cơm, toàn bộ thế cục đã bị Bùi Lạp Minh đảo ngược, anh biết lợi thế của Trần Hồng là lá phiếu tuyển cử kia, biết rõ lời nói của Trần U có trọng lượng với ông ta, dường như Trần Hồng muốn Bùi Lạp Minh phải cầu ông ta.

Hứa Mộ Nhan băng bó vết thương cho cô ta xong, cô đi đến căn phòng phía sau hoa viên, lời nói của Bùi Lạp Minh cùng Trần Hồng ong ong bên tai, ý tứ có gì đó không đúng như bề ngoài, làm cho cô tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Tôi nghe nói Trần tiểu thư rất yêu thích hoa lan quân tử, trong nhà kính của chúng tôi có trồng vài chậu, chờ vết thương trên tay của Trần tiểu thư băng bó xong, cô có thể đi xem, nếu thích cứ mang về.”

Đến khi nào cô mới không bị những câu nói vô tình của anh gây thương tích.....

Lúc Bùi Lạp Thần đi đến hoa viên thì thấy Hứa Mộ Nhan ngồi tựa vào một góc cây, hai tay ôm gối, mắt nhìn xa xăm: “Nếu không vui thì cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

Hứa Mộ Nhan kinh ngạc quay đầu, cô vội đứng lên: “Lạp Thần, sao cậu đi ra đây?”

“Trên bàn ăn rất buồn, anh hai đang cùng Trần Hồng đánh ’thái cực’.”(dò xét lẫn nhau)

Bùi Lạp Thần cười nói: “Chị hình như đang hối hận, không giống chị trước kia.”

“Có sao?”

“Vừa rồi chị cũng thấy, ý đồ của Trần đổng rất rõ ràng, ông ta muốn gả con gái cho anh hai, như vậy cuộc sống về sau của cô ta không cần lo lắng, còn ở tập đoàn ông ta cũng có mặt mũi hơn.”

“Nếu anh ấy không đồng ý, Trần Đổng sẽ đem lá phiếu kia bầu cho người khác đúng không?”

Dừng một chút, Hứa Mộ Nhan hỏi tiếp: “Anh ấy sẽ đồng ý chứ?”

Nghe vậy,Bùi Lạp Thần bật cười: “Chị nghĩ sao?”

Hứa Mộ Nhan lắc đầu, cô hiểu anh, một người tự phụ như anh, sao lại để người khác uy hiếp?

Trừ khi anh tự nguyện, anh sẽ bằng lòng sao?

Nếu cưới Trần U, sự nghiệp của anh sau này sẽ như ‘hổ thêm cánh’, không phải sao?

“Nếu anh hai là người mê đắm sắc đẹp của phụ nữ, hoặc là loại người dễ thỏa hiệp, thì Bùi đại thiếu phu nhân hiện nay cũng không phải là chị, anh hai có thể vì lợi ích trước cưới con gái của vị đổng sự nào đó, sau thì ly hôn, chị dâu này, Bùi đại thiếu phu nhân cũng không dễ làm, chị nhất định phải kiên cường.

Đúng vậy, Hứa Mộ Nhan nhất thời hiểu ra, mình đang hỏi một vấn đề hết sức ngu xuẩn, từ khi nào thì cô đã bắt đầu có ‘lòng tham không đáy’ rồi.

Môi Hứa Mộ Nhan thoáng hiện nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, vô cùng dịu dàng, thanh lệ.

Trong lòng Bùi Lạp Thần thầm run lên, ngược lại hi vọng người anh hai tài giỏi của mình vì sự nghiệp mà buông tha cho Hứa Mộ Nhan.

Xem ra phải để cho Hoắc Noãn hành động nhanh hơn.

∞ ∞ ∞ ∞ ∞

Cô không rõ, Trần U có phải cố tình hay không, từ sau bữa cơm trưa đó, cô ta thường xuyên đến nhà họ Bùi.

“Chị Mộ Nhan, sao có một mình chị ở nhà, không buồn bực hả?”

Mặt mày Trần U hớn hở, cô ta ở trong phòng của cô trái xem phải ngó, hơn nữa chưa có sự cho phép của cô còn lộn xộn với đồ đạc của cô.

Hứa Mộ Nhan im lặng nhìn nhất cử nhất động của cô ta, Trần U bỗng nhiên đến bên cạnh cô, vẻ mặt cười mỉa: “Chị Mộ Nhan, đang vẽ thiết kế trang phục sao? Thật đẹp mắt!”

Hứa Mộ Nhan không để ý, vẫn tiếp tục với bản thiết kế.

Sắc mặt Trần U liền trầm xuống, âm thầm nghiến răng, cô và Bùi Lạp Minh đúng là cùng một loại người, gạt người bên cạnh sang một bên, còn tự đắc như xem chuyện vui.

“Chị Mộ Nhan, sao trong phòng ngay cả bình hoa cũng không có?”

Trần U quay sang hỏi, giống như chuyện đó rất buồn cười.

Nhưng Hứa Mộ Nhan ngay cả đầu cũng không ngẩng lên

Sắc mặt Trần U giờ đã u ám: “Chị Mộ Nhan, chị đang muốn làm cho em lúng túng phải không?”

“Không phải.”

Khuỷu tay của Hứa Mộ Nhan bỗng nhiên bị Trần U ôm lấy, cô sửng sốt với tốc độ thay đổi sắc mặt của Trần U, mới vừa rồi còn u ám, giờ lại cười hồn nhiên vô hại: “Chị Mộ Nhan, chị đi dạo phố với em đi, ba em nói quần áo của em đều đã lỗi mốt hết rồi.”

A, Trần U đang lấy ba cô ta ra để uy hiếp cô sao?

Cô ta đoán chừng vì lá phiếu trên tay ba cô ta nên cô phải làm cho cô ta vui.

Hứa Mộ Nhan liếc nhìn cô ta hồi lâu, không nói được gì, ngay sau đó bị Trần U kéo đi ra ngoài.

Hứa Mộ nhan tưởng Trần U chẳng qua chỉ muốn thị uy với cô, lại không nghĩ rằng Trần U ‘ý không ở trong lời’(có dụng ý khác).

Trần U lôi kéo cô đi xem cửa hàng này dạo qua shop kia, lại bóng gió hỏi chuyện của cô với Bùi Lạp Minh.

Hứa Mộ Nhan vẫn trầm tĩnh đi theo cô ta, nếu gặp vấn đề nào mà Trần U cứ hỏi đi hỏi lại, cô cũng chỉ trả lời lập lờ có lệ.

Trần U quả là không chịu nổi sự bình tĩnh của cô, dứt khoát mở miệng nói thẳng: “Chị Mộ Nhan, chúng ta là người ‘sáng mắt’(quang minh chính đại) không nói ‘tiếng lóng’(lập lờ bóng gió), chị thấy chị có thể mang đến cho Lạp Minh cái gì?”

Lạp Minh?!

Cô ta gọi cũng thật là thân thiết!

“Trần tiểu thư, lời này của cô là có ý gì?” Hứa Mộ Nhan không nhìn cô ta, giọng nói thản nhiên, giả vờ xem từng bộ y phục đẹp đẽ trước mặt.

“Chị nên biết, nếu Bùi tổng cưới tôi, không những anh ấy vẫn tiếp tục giữ vững vị trí tổng giám đốc, hơn nữa ba tôi cũng sẽ toàn lực giúp đỡ anh ấy.”