TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

Chương 65: Anh Có Thể Cho Tôi Chút Mặt Mũi Được Hay Không?




“Thật sao? Tôi sẽ tra ra nó không phải là con trai tôi, chỉ là có một chút chuyện cô còn không biết đi, Hạ Tình đã nói ra toàn bộ sự việc, nói năm năm trước vào đêm tôi uống rượu say, người tôi đụng vào không phải cô ta mà là cô... cô định giải thích như thế nào? Còn có nếu để cho tôi tra ra được là cô đang nói dối tôi, đến lúc đó cũng đừng trách lòng tôi hung ác, chưa cho cô qua cơ hội để nói ra!” Âm thanh của anh vào thời khắc này có vẻ cực kỳ âm lãnh, chữ chữ như băng.

Anh... anh nói muốn đi thăm dò con trai của cô sao?

Không được!

Vô luận như thế nào cô đều không thể để cho Bùi gia cướp đi con trai của cô, Duẫn Kiệt là toàn bộ của cô, tuyệt đối không thể bị anh đoạt đi.

Giờ phút này Hứa Mộ Nhan cảm thấy thật luống cuống....

Cô nên làm cái gì?

Nên là cái gì?

Bùi Lạp Minh muốn từ trên mặt của cô tìm ra một chút dấu vết nói dối, nhưng anh đã phải thất vọng...

Cũng được, mặc kệ cô có nói hay không, anh đều sẽ biết được.

Dừng một chút, Bùi Lạp Minh như là nhớ ra cái gì đó nói tiếp “Còn có, bởi vì chiều hôm qua cô tự mình rời khỏi công ty, đã vi phạm nghiêm trọng quy định của công ty, biết không?”

“Hả?”

“Cô có biết là tự tiện thay đổi chi tiết các sản phẩm thiết kế của nhà thiết kế, cũng là không tuân theo quy định của công ty, cô không biết sao?”

“Tôi..tôi cũng chỉ là muốn khiến cho thiết kế đó ngày càng hoàn hảo hơn thôi.”

“Không cần giải thích, sai lầm rồi cũng chính là sai lầm rồi, bởi vì những sự thay đổi kia, hiệu quả cũng không tệ lắm, cho nên công ty quyết định áp dụng bộ trang phục mà cô sửa đổi, là trang phục chính trong bộ sưu tập, hơn nữa cô vẫn tiếp tục làm người mẫu cho công ty.” Bùi Lạp Minh công thức hóa nói.

“Có thật không? Anh không lừa tôi đấy chứ?” Một giây kế tiếp, hai mắt trong suốt của Hứa Mộ Nhan lẫn vào trong ánh trăng dâng lên nhất mạt ánh sáng lóa mắt, nhìn qua thật trong suốt.

“Được, mai đến công ty làm, chụp ảnh quảng cáo, nếu không cô liền chuẩn bị tốt tiền bồi thường vì đã vi phạm hợp đồng đi.” Nói xong, Bùi Lạp Minh buông lỏng ra hai vai của cô, xoay người rời đi....

Bùi Lạp Minh sau đó liền trở về biệt thự, bấm điện thoại gọi cho Lý Tuấn, “cái người này, trong hai ngày nữa phải nghĩ được biện pháp lấy được mẫu máu của Duẫn Kiệt cho tôi, tôi muốn xem rốt cuộc nó có phải là con trai của tôi hay không?”

“Cái... Cái gì? Chẳng lẽ là cậu hoài nghi..”

“Đừng nói nhảm, cậu mau mau hoàn thành việc tôi giao cho đi.”

“Được, được, tôi biết rồi.”

Khép lại điện thoại, Bùi Lạp Minh đốt một điếu thuốc, khói mù mê người trước mặt anh dần hiện lên hình ảnh của Duẫn Kiệt, anh cảm giác đứa bé kia tám phần chính là con trai của anh.

Chỉ là dưới mắt còn thiếu chứng cứ chứng thực suy đoán của anh mà thôi.

Nhưng nếu như kết quả xét nghiệm ADN chứng thực Duẫn Kiệt không phải là con trai của anh, vậy thì anh sẽ làm như thế nào đây?

Rồi sau đó ánh mắt anh lơ đãng nhìn đến đơn ly hôn trên mặt bàn, hai mắt thâm thúy lẫn vào ánh trăng lóe ra nhất mạt lạnh lẽo...

Giờ phút này, Bùi Lạp Minh chỉ mong suy đoán của mình sẽ không có sai sót....

“Cộc cộc cộc” lúc này ngoài cửa truyền đến một âm thanh tiếng gõ cửa làm cắt đứt suy nghĩ của anh.

“Vào đi.”

“Lạp Minh, canh giải rượu đây là em đặc biệt chuẩn bị cho anh, về sau buổi tối anh cũng đừng uống nhiều rượu như vậy, đối với thân thể thật không tốt.” Hoắc Noãn mặt đầy quan tâm đi về phía anh.

“Được, trễ như thế này làm sao em còn chưa ngủ?”

“Em nhớ vòng tay của anh, gần đây em luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh không cần em nữa.” Hoắc Noãn chuyển âm thanh vui mừng thành âm thanh thâm trầm bên trong bao hàm nỗi cô đơn, một đôi mắt thủy chung luôn nhìn anh.

“Không biết...anh... chờ anh điều tra xong chuyện của mình, chúng ta... chúng ta liền kết hôn.”

“Mộ Nhan, cô đã thay trang phục xong chưa?” Bên ngoài phòng thay quần áo, giọng nói đầy khẩn trương của Phương quản lý vang lên.

Hi vọng ông trời phù hộ, lần này ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi, nhưng mà ông lại bị Bùi Lạp Minh kiên quyết kéo tới, Phương quản lý âm thầm cầu nguyện.

“Quản lý, tôi lập tức ra liền.”

Nhìn người trong gương gần như là hoàn mỹ, hai mắt Hứa Mộ Nhan tràn đầy ánh sáng hy vọng.

Hứa Mộ Nhan, ngươi có thể là được,cố gắng lên!

Sau đó cô cố gắng hít khí, vặn mở cánh cửa.

“Woa, cái bộ đồ này thật sự mà vì cô mà sinh ra.” Phương quản lý há to mồm, kinh ngạc nhìn Hứa Mộ Nhan mặc một bộ đầm hoàn toàn đều là màu xanh dương, hết lòng tán thưởng.

Không hổ là ông cùng Bùi Lạp Minh nhìn trúng người mới, ông có dự cảm, Hưa Mộ Nhan rất nhanh sẽ trở thành thần tượng trong giới trang phục học sinh mới.

“Thật sự là vẫn khỏe sao?” Mặc dù biết trước nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc, nhưng lời này nói với Hứa Mộ Nhan cũng chỉ là cảm giác của ông mà thôi.

“Rất đẹp, tựa như một... một thiên sứ từ trên trời giáng xuống.” Lúc này cửa chậm rãi được đẩy ra, một người chậm rãi đi tới, ánh mắt nhu hòa lộ ra lưu quang hoa mỹ.

“Thầy, thầy... làm sao thầy lại ở nơi này?” Sửng sốt một hồi, Hứa Mộ Nhan mới khó khăn khạc ra đầy đủ từ ngữ.

“Tôi tới nhìn học trò, thật bất ngờ nhỉ, như thế nào, bây giờ không phải nên cảm thấy là hiện thực cách mơ ước không còn xa, rất vui vẻ sao?” Cố Vĩ mặt tràn đầy vẻ dịu dàng đưa tay vuốt ve tóc của cô...

“Dạ, em sẽ không để cho thầy thất vọng.” Giờ phút này Cố Vĩ thật giống như chàng kỵ sĩ đứng ngoài cửa sổ thủy tinh, có kỵ sĩ ở bên cạnh cô, cô còn có cái gì phải sợ nữa chứ?

Ngay sau đó gương mặt Hứa Mộ Nhan dính vào vài tia sáng, nụ cười ngượng ngùng càng làm tăng thêm mấy phần dịu dàng.

“Nhanh đi trang điểm đi, nếu không sẽ làm trễ nãi thời gian của mọi người, ảnh hưởng không tốt đến tiến độ.” Trong thời khắc cô đang đắm chìm trong kích động cùng vui sướng kia, trong không gian nhanh chóng tràn ngập giọng nói lạnh lẽo của Bùi Lạp Minh.

“Dạ, được.”

Thật là một kẻ ác ma chuyên dội nước lạnh vào người khác.

Hứa Mộ Nhan nói thầm, nhưng tốc độ lại tuyệt không dám chậm trễ, bước nhanh đi tới trước gương trang điểm, để thợ trang điểm làm việc.

Khi ánh đèn mãnh liệt dọi thẳng vào mặt Hứa Mộ Nhan thì cô cô có cảm giác muốn hôn mê, thân thể cứng ngắc không biết nên di chuyển như thế nào.

“Mau thả lỏng, thả lỏng, không cần nhìn ống kính, tùy ý nghĩ ra dáng đúng là được...” Tâm tình của cô khẩn trương liền nghiêm trọng lây đến nhiếp ảnh gia, khiến cho họ nhìn đến màn hình máy tính nhăn mày vài cái.

“Được.” Hứa Mộ Nhan gật đầu một cái, cố vặn lại dáng người nhưng mà hơi sức lại không có, mà trước kia thông qua Fashion Magazine cô cũng đã học được cách tạo dáng, nhưng trong nháy mắt trong đầu cô đều trống không.

“Không được không được, động tác của cô thật cứng ngắc, cô phải đi theo nhịp độ của âm nhạc, hãy tưởng tượng một chút cô bây giờ đang là một công chúa Tinh Linh xinh đẹp trong rừng rậm.” Nhiếp ảnh gia than thở chỉ huy.

Mặc dù anh cảm thấy Hứa Mộ Nhan rất phù hợp là người mẫu cho bộ thiết kế lần này, cũng không hiểu tại sao khi cô đứng ở trước màn ảnh lại luôn chỉ biết trưng ra bộ thiết kế, mà lại không biết cách nào biểu diễn ra vẻ đẹp nguyên thủy nhất của bộ trang phục.

“Nếu không cô nghỉ ngơi một hồi đi, tôi xem cô còn quá khẩn trương, khiến cho nhiếp ảnh gia cũng bị khẩn trương theo.” Phương quản lý vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

Nếu như sớm biết gương mặt của Hứa Mộ Nhna sẽ cứng ngắc, mất tự nhiên như vậy thì ông cũng đã không nhanh như vậy an bài cô vào trong phòng chụp ảnh, sớm biết đã nói trước cho cô diễn thử vài lần, có lẽ biểu hiện sẽ không mất thể diện như vậy, nghĩ đến, mồ hôi trên trán Phương quản lý càng nhiều, lần này là do ông thiếu suy nghĩ.

“Tôi xem là lần đầu tiên nên khó tránh khỏi có sai lầm, hay mọi người cứ nghỉ ngơi trước, chờ cho cảm giác khẩn trương mất đi, lần nữa vào phòng sẽ thuận lợi thôi.” Nhìn thân thể của Hứa Mộ Nhan bắt đầu phát run dưới ánh đèn, Cố Vĩ đi đến bên cạnh Bùi Lạp Minh khuyên nhủ.

Bùi Lạp minh nhìn cô một chút, chân mày nhẹ giật giật, xoay người hướng đến phía Phương quản lý đang không ngừng thở gấp, lạnh giọng phân phó, “Thông báo cho mọi người nghỉ ngơi mười phút, rồi sẽ tiếp tục, hôm nay nhất định phải hoàn thành xong công việc chụp ảnh.

“Được, được, Bùi tổng.” Phương quản lý vội vàng gật đầu.

Nhìn Hứa Mộ Nhan đang cúi đầu dưới ánh đèn, trong lòng Cố Vĩ loạn thành một đoàn, anh vội vàng đến bên cạnh cô kích lệ, “ Mộ Nhan, chớ khẩn trương, chớ khẩn trương, thả lỏng, tựa như lần trước biểu diễn trang phục vậy, em chỉ cần nghĩ tới nơi này chỉ có một mình thầy nhìn em là tốt rồi.”

Hứa Mộ Nhan khẽ nâng đầu lên, đôi lông mày xinh đẹp nhíu ở cùng một chỗ, “Thầy, có phải vừa nãy em biểu hiện rất tệ phải không?”

“Dĩ nhiên không phải, làm lần thứ nhất, em biểu hiện rất khá.” Cố Vĩ vội vàng an ủi.

Cố Vĩ thủy trung là một chàng kỵ sĩ dịu dàng nhất, thà phải nói dối cũng không muốn để cho cô bị đau lòng, ảnh hưởng tâm tình cũng cảm xúc.

“Em biết rõ là thầy đang an ủi em, cho nên mới cố ý nói như vậy.”

“Em nghĩ hơi nhiều rồi, em là học trò....”

Không đợi cho Cố Vĩ nói xong, lời nói lạnh lùng của Bùi Lạp Minh không chút lưu tình nói vào, “Coi như cô tự hiểu chính mình đi, tôi chưa bao giờ gặp một người mẫu mà có biểu hiện bết bát như cô, nếu như cô không có cách nào vượt qua được sự sợ hãi cùng khẩn trương, tôi xem cô ngay cả bình hoa cũng không là được, vật trang trí cũng không bằng.”

“Bùi Lạp Minh, anh...” Hứa Mộ Nhan trợn to hai mắt lên nhìn chằm chằm Bùi Lạp Minh, cô vốn đang rất hồi hộp, anh không an ủi thì thôi đi, lại còn nói mát như thêm dầu vào lửa, giờ phút này mọi tức giận trong ngực cô đang từ từ ứa lên trên, cô thật muốn cho Bùi Lạp Minh một bạt tai, muốn hỏi anh vì sao khi nói chuyện lại luôn không để cho người ta một lối thoát?

Nhưng lời nói cắm ở cổ họng lại làm như thế nào cũng không thể nào nói ra được, bởi vì anh chỉ trích, mỗi câu mỗi lời đều vừa vặn núi lấy cái đuôi của cô, đánh trúng xương sườn mềm của cô.

“Mộ Nhan, em có nghĩ muốn ăn một chút đồ ngọt hay không? Cói lẽ có thể hóa giải một phần nào đó khẩn trương của em.” Vì để tránh cho trường hợp cô ngày càng bốc hỏa, Cố Vĩ liền lên tiếng nói sang chuyện khác.

Nhưng anh không ngờ lời nói của Bùi Lạp Minh làm cho cô hết lúng túng cùng khẩn trương, mà thay vào đó là trầm mặc, giống như cây khô giữa mùa thu, hoặc như là gió rét giữa mùa đông.

“Mộ Nhan, có cần phải ra ngoài mua chút đồ ngọt không? Nghe nói đồ ngọt có thể cải thiện tâm tình rất tốt.” Âm thanh dịu dàng của Cố Vĩ lần nữa lại vang lên, nhưng giọng điệu của Cố Vĩ không thể ngờ là đã đốt lên ngọn lửa ghen tuông trong lòng Bùi Lạp Minh, anh không cho phép người phụ nữ của mình cần người đàn ông khác đến lấy lòng.

Không hiểu Cố Vĩ đang tính toán cái gì?

Nhưng giờ phút này anh lại hoàn toàn để ý đến trong mắt Bùi Lạp Minh toàn là ánh sáng bất mãn, âm thanh trầm nhẹ vẫn thật đẽ nghe, đủ để xua tan mọi lửa giận của cô, rồi sau đó cô hướng mắt về phía Cố Vĩ lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Được, thầy chúng ta đi thôi.”

“Không được đi, cô ấy bây giờ còn đang chụp hình, cần giữ đúng tiêu chuẩn hình thể, tránh ảnh hưởng đến hiệu quả của trang phục.” Bùi Lạp Minh lập tức lên tiếng ngăn cản.

Giờ phút này Bùi Lạp Minh rõ ràng là đang cùng với cô đối nghịch.

Một chút xíu đồ ngọt mà thôi, cũng không phải là ăn một đống lớn đồ ăn vặt, có thể ảnh hưởng gì tới hình thể chứ?

Hứa Mộ Nhan dùng sức cọ xát hai hàm răng, bày tỏ sự kháng nghị, nhưng sự bất mãn của cô giờ phút này lại làm cho tâm tình của Bùi Lạp Minh thật tốt.

“Tôi chính là muốn đi.”

“Tôi nói không được là không được.” Bùi Lạp Minh cứng rắn cự tuyệt.

Cố Vĩ thật không ngờ hành động khuyên giải của mình không những không thành công mà còn ngược lại biến khéo thành vụng, vô lực đối mặt với lửa giận của Bùi Lạp Minh, Cố Vĩ vội vàng kéo lại tý tính, che giấu trước mặt Hứa Mộ Nhan, “Mộ Nhan, đã như vậy, thầy xem vẫn là được rồi, em trước tiên uống nước, tiếp tục chụp ảnh, đến khi hoàn thành xong công việc tôi sẽ dẫn em đi ăn Haagen-Dazs!

Haagen-Dazs?

Đây là loại kem mà thời điểm khi cô ở Pháp mỗi khi tâm tình không tốt, Cố Vĩ sẽ dẫn cô đi ăn, không ngờ anh còn nhớ rõ như vậy...

Chỉ là giờ phút này vô luận đồ ngọt trước mắt nhiều đến cỡ nào cũng không thể thay đổi sự vật, đều không thể áp chế khuôn mặt đáng đánh của Bùi Lạp Minh ở trước mắt.

Đường tưởng rằng chỉ cần bày ra bộ mặt lạnh như băng ngàn năm, cô sẽ sợ anh, đừng mơ tưởng.

Mà dưới mắt anh thấy hai người Cố Vĩ cùng Hứa Mộ Nhan đối đáp vui vẻ như vậy, một đốm lửa trước thiêu cháy hai mắt của anh.

Hứa Mộ Nhan ngẩng đầu lên, cắn răng nhìn vào đôi mắt kia, “Tôi hiện tại muốn ăn kem, anh không phải không cho thầy tôi đi cùng sao, tôi liền tự mình đi mua.”

“Cô chắc chắn chứ? Không hối hận?” Bùi Lạp Minh bình tĩnh hỏi ngược lại.

“Tôi...”

Không biết sao, khi nghe thấy âm thanh của anh thật bình tĩnh, Hứa Mộ Nhan không khỏi hoảng hốt, mới vừa rồi nói không sợ sao? Nhưng vì sao giờ phút này cô lại cảm thấy hai vai mình như là đang khẽ run.

Hứa Mộ Nhan, tự cho mình chút tiền đồ đi được không.

Không cần sợ Bùi Lạp Minh.

Cô cắn chặt môi dưới, đưa mắt nhìn con ngươi đáng sợ của anh, dời về phía sống mũi, “Tôi xác định, không hối hận, tôi sẽ đi ngay bây giờ!”

Ha ha, lời nói của tiên nhân thật có đạo lý, nhìn con người Bùi Lạp Minh thật giống như một ác ma, nhưng cô giống như thật sự không có sợ anh như vậy.

Ít nhất thì hai vai hiện giờ cũng không còn phát run.

“Rất tốt, vậy tôi liền thỏa mãn cô.”

Sau một phút, Bùi Lạp Minh dùng một ngón tay, nâng lên gương mặt đang đắc trí của Hứa Mộ Nhan, một nụ cười không biết là có ý nghĩa gì trượt ra khỏi miệng của anh, “Phương quản lý, đi đến cửa hàng kem đối diện mua cho cô ấy hai mươi cốc Haagen-Dazs, nếu như cô ấy đã muốn ăn thì để cho cô ấy ăn đủ đi, tôi mời khách.”

“Vậy... cái đó Bùi tổng, không cần như vậy đi, ăn hai mươi cốc kem sẽ đau bụng, còn chụp ảnh như thế nào nữa?”

Bùi Lạp Minh không phải đang nói rõ là đang khi dễ cô sao?

“Phương quản lý, chẳng lẽ muốn tôi đưa tiền trước, ông mới đi sao? Không đi nữa, tôi cũng sẽ tặng ông hai mươi ly kem loại này.” Nụ cười bên môi Bùi Lạp Minh dâng lên ngày càng cao.

“Ai nha, Bùi tổng, ngài xem mười phút nghỉ ngơi cũng đã hết, cần tiếp tục chụp hình rồi.” Mắt thấy chiến tranh hết sức căng thẳng, Phương quản lý tùy cơ ứng biến liền vội vàng tiến lên điều chỉnh tình hình.

“Kéo dài thêm hai mươi phút nghỉ ngơi nữa, đợi cho đến khi Mộ Nhan ăn xong kem sẽ tiếp tục chụp hình.”Nụ cười của Bùi Lạp Minh ngày càng sâu hơn, nhưng tất cả mọi người xung quanh lại cảm thấy rợn hết cả tóc gáy.

“Nhưng...nhưng tôi sợ trì hoãn quá lâu, hình ảnh cùng quá trình tiến độ sẽ không có cách nào hoàn thành được đúng như hạn ban đầu.” Phương quản lý thưa dạ nói, thôi, chết thì chết đi, cũng không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Bùi Lạp Minh khi dễ Hứa Mộ Nhan được.

“Phương quản lý, lời của tôi nói còn chư đủ rõ dàng sao? Nếu như ban ngày không chụp xong thì buổi tối lại chụp, nếu như buổi tối chụp không xong liền chụp suốt đêm, đến lúc đó tôi sẽ lén lút đem tiền túi của mình bù vào trả gấp đôi tiền lương cho mọi người, cho đến khi chụp tốt rồi sẽ dừng lại.”

Dừng một chút, nụ cười như hàn băng khóa thật chặt lại khuôn mặt của Hứa Mộ Nhan, “Chỉ là cô phải nhớ, công sức mọi người bỏ ra ở đây tất cả đều vì tại cô mà hỏng hết, bởi vì cô so với khúc gỗ còn thấy cứng ngắc hơn nhiều.”

“Anh...”

Bùi Lạp Minh thật quá đáng, nhưng tất cả những lời anh nói đều là sự thật, cho nên Hứa Mộ Nhan hoàn toàn bó tay hết cách đối với anh.

“Bộ trang phục này ở trên người cô thật sự là lãng phí.” Câu nói của anh vang lên từng từ từng chữ đều có lực, không chút lưu tình mà bắn về chỗ sâu nhất trong lòng cô.

Bộ trang phục này chính là do tự tay cô sửa đổi cùng cắt may, trên thế giới hẳn không có một ai là hiểu rõ hơn cô về linh hồn của bộ trang phục này, nhưng khi đứng ở trước ống kính, cô lại không thể bắt được linh hồn của bộ trang phục, cô nên làm như thế nào bây giờ?

Cô cũng rất muốn cười tự nhiên, nhưng dù sao thì thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm người mẫu ảnh, cô nhất thời không thể thích ứng cũng không thể cho là chuyện bình thường sao? Có lẽ cô không nên bước vào trong giới này, cô chỉ cần luyện tập thật tốt tay nghề thiết kế là được rồi.

Tựa như lời Bùi Lạp Minh đã nói rõ, cô không xứng mặc bộ thiết kế này.

Nhưng chẳng lẽ lần này cô thật sự muốn bỏ lỡ cơ hội tốt hiếm có này sao?

Không được, cô không cam lòng!

Nghĩ đến đây, hai mắt trong suốt của Hứa Mộ Nhan liền hiện lên một tầng hơi nước thật mỏng, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để nó tràn mi.

“Mộ Nhan, em đừng để những lời nói của anh ta ở trong lòng, chỉ cần thật cố gắng là tốt nhất rồi, thầy sẽ là hậu thuẫn cho em.” Cố Vĩ ngẩng đầu lên, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cũng ngay tại trên mặt của anh mà tan biến.

Vốn là cô tuyệt không làm cho nước mắt của mình chảy xuống, nhưng không biết vì sao khi nghe được lời động viên thân thiết của Cố Vĩ cô cũng không thể nào kìm lại được nước mắt...

“Chớ khổ sở, em cứ coi như ở trong này chỉ có một mình thầy là tốt rồi.”

Thấy cô đau lòng, tim của anh cũng co quắp, cô chính là người phụ nữ thứ hai mà anh muốn bảo vệ, anh chỉ muốn đem nụ cười của cô nhẹ nhàng nâng ở trong lòng bàn tay.

Nhưng Bùi Lạp Minh cư nhiên làm cho cô phải khóc thút thít, để cho nước mắt của cô không có cách nào khống chế được mà rơi xuống.

Lửa giận trong lòng theo nước mắt của Hứa Mộ Nhan càng rơi xuống càng nhiều thì cũng càng tăng thêm bấy nhiêu.

“Ai u, tiểu cô Nãi Nãi của tôi ơi, cô đừng khóc, lớp trang điểm cũng bị nước mắt làm cho lấm lem hết rồi, còn chụp ảnh như thế nào được nữa?” Phương quản lý vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô.

“Không cho cô ấy giấy, để cho cô ấy khóc, khóc đủ đi.” Sau một giây Bùi Lạp Minh không chút lưu tình lấy đi khăn giấy ở trên tay của Phương quản lý.

Đây đúng là cũng quá mức đi.

Mặc dù cô biết mình không có cách nào để có thể tự nhiên trước ống kính, như vậy cô rất mất thể diện, mặc dù cô mãnh liệt đòi ăn kem là cố tình gây sự, nhưng... nhưng anh cũng không thể ngay cả tờ giấy vệ sinh để lau nước mắt anh cũng không cho cô đi.

Quả nhiên là anh vẫn như cũ không có thay đổi, thật là một người không kém gì tên khốn kiếp.

Nghĩ tới đây, hơi thở bình thường của cô thời khắc này lại lập tức dâng lên cao, tim phập phồng, nước mắt Hứa Mộ Nhan lại rơi xuống ngày càng mãnh liệt.

Thừa dịp cô còn đắm chìm trong uất ức kia, Bùi Lạp Minh không để ý mọi người ngăn cản, lôi tay cô đưa vào trong chỗ hiện trường chụp ảnh, rồi sau đó Bùi Lạp Minh xoay người hướng nhiếp ảnh gia gào thét, “Máy chụp hình, tất cả mọi người chuẩn bị bắt đầu chụp ảnh.”

“Cái.. cái gì?” Không chỉ có nhiếp ảnh gia ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người ở chỗ này đều ngây dại.

“Sau đó cố gắng bắt được nét mặt của người mẫu ở thời khắc quay mặt lại, chụp nhiều bức một chút, nhớ không thể ngừng.” Bùi Lạp Minh không để ý đến mọi người xung quanh đang tỏ ra cảm xúc tức giận, cứng rắn ra lệnh.

“Phải.. là Bùi tổng.” Nhiều người đáng thương thật, mọi người trong phòng chụp ảnh đều đang khóc thầm trước mặt ác ma.

Nhiếp ảnh gia trong lòng tràn ngập sự lạnh lẽo, nhưng mà Bùi Lạp Minh lại là người có địa vị cao hơn, anh lại không thể không nắm thật chặt máy ảnh ở trong tay.

“Hứa Mộ Nhan, cô không thể cho tôi một chút tiền đồ được hay sao?” Bùi Lạp Minh vừa nói vừa cầm lên mặt nạ đầu heo màu hồng ở trên bàn, sau đó hướng cô hét lớn.

“Dĩ nhiên không...” Cô quật cường quay đầu lại, không ngờ một khắc kia Bùi Lạp Minh xuất hiện trước mắt cô lại là bộ dáng đầu heo.

“Hì hì.” Tổng giám đốc lạnh lùng trong nháy mắt lại biến thành đầu heo.

Hứa Mộ Nhan nhịn không được cười rộ lên.

Một giây kia, tất cả máy chụp hình, đèn flash trong nháy mắt liền vây quanh cô, thiên sứ tinh khiến cứ như vậy mà ra đời....