Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ma Nữ

Chương 87: không nên động đến cô






Phương thị

Clara nằm đọc tạp chí ở ghế sofa bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên nhìn thấy màn hình hiển thị là Galvin cô ngay lập tức ngồi thẳng người dậy trả lời:"Anh!"

Glavin giọng nói hiện rõ sự nghiêm nghị có phần giận dỗi:

"Em còn nhớ đến người anh này sao? Anh cứ tưởng là em đã quên mất người anh này rồi."

Clara bật cười hì hì đáp lại:"Em làm gì có chứ? Em làm sao có thể quên người anh trai vô cùng đẹp trai, nghiêm nghị của mình được."

Phương Chí Bình đang làm việc nghe cô nói chuyện với Galvin anh ngay lập tức đi đến hỏi khẽ:"Là anh trai của em sao?"


Clara gật gật đầu, Galvin liền hỏi tiếp với ngữ điệu đầy mong chờ:

"Em có biết hai tuần nữa là ngày gì không?"

Clara nghiêng đầu nghĩ rồi trả lời ngay:"Là ngày gì?"

Bỗng nhiên, cô nhớ ra là ngày gì cô liền vội nói ngay:

"Nhớ rồi! Nhớ rồi! Em nhớ rồi! Hai tuần nữa là sinh nhật của anh."

Sắc mặt Galvin trở nên âm trầm, thường thì người nhớ đến ngày sinh nhật của anh nhất chính là cô mà bây giờ cô lại quên, hơi thở dần nặng nề anh hỏi cô tiếp:

"Còn một chuyện quan trọng nữa em mà không nhớ là không xong với anh đâu."

Clara sờ sờ mũi mình cố gắng nhớ, ánh mắt của cô trở nên sáng rực vội nói:

"Cũng là ngày anh lên ngôi."

"Cứ tưởng em quên luôn rồi chứ? Nhớ là phải quay về đó không được quên đâu đó nếu không em chết chắc với anh."

Clara cười hi ha với anh:"Em biết rồi em nhất định không quên đâu em làm sao có thể quên một ngày vô cùng trọng đại như thế được."

"Vậy thôi anh gọi cho em chỉ là để nhắc nhở em thôi anh đi làm việc đây em nhớ giữ gìn sức khỏe đó."


"Em biết rồi anh cũng vậy đó đừng làm việc quá nhiều."

Clara tắt máy quay người sang nhìn Phương Chí Bình:

"Chí Bình! Hai tuần nữa là sinh nhật anh của em cũng là ngày mà anh ấy lên ngôi em muốn cùng anh đi về đó, em muốn giới thiệu anh với mọi người luôn."

"Được! Anh nhất định sẽ cùng em về về để ra mắt bên gia đình vợ tương lai chứ?"

Phương Chí Bình nắm lấy tay của cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

"Sau này khi hai chúng ta cùng nhau bước vào lễ đường anh sẽ tặng em một món quà."

Clara nhướng mày hỏi anh:"Là món quà gì?"

Phương Chí Bình cũng không giấu giếm mà nói cho cô biết:

"Là toàn bộ số cổ phần anh đang nắm trong tay, anh sẽ cho em và con hết."

Clara chòm người lên ôm lấy anh, cô khẽ nhếch môi cười lạnh nói thầm trong lòng:

"Tôi đã chờ câu nói này của anh lâu lắm rồi cuối cùng tôi cũng nghe được."

Tập đoàn Hà thị đột nhiên bị phá sản khiến cho những người trong giới một phen sững sốt kinh ngạc, Hà Ái Châu như phát điên đập phá đồ lung tung, cô đi đến tìm Phương Thần với hy vọng anh sẽ cứu tập đoàn của cô.


Hà Ái Châu nắm lấy tay của Phương Thần, khóc lóc:

"Thần! Anh hãy cứu tập đoàn của gia đình em đi đó là tâm huyết của ba em em không thể để nó trở nên như vậy được."

Phương Thần hất tay của Hà Ái Châu ra đưa cho cô nghe một đoạn ghi âm, trong đó chính là những lời nói mà cô mắng chửi Clara, đã có ai đó gửi đến cho anh sau khi nghe anh đã vô cùng tức giận.

Hà Ái Châu tức giận quát lớn:"Chắc chắn là do ả đê tiện kia gây ra nhưng làm sao cô ta có thể làm được chứ? Cô ta không có gì cả thì làm sao có thể phá hủy tập đoàn của em được?"

"Cô sai rồi! Cô đã đụng phải người không nên đụng rồi thấy cô như thế tôi có lòng tốt nói cho cô biết. Cô có biết Tiểu Vân chính là công chúa của nước L.E không? Anh rể của cô ấy còn là chủ tịch của tập đoàn Dạ thị cô có biết chỉ cần một lời nói của cô ấy thôi thì đã khiến cho cô không còn gì cả và đây chính là hậu quả mà cô đã thấy khi đắc tội với Tiểu Vân."

Hà Ái Châu đứng muốn không vững, ánh mắt của cô ta nhìn anh tràn đầy sự hy vọng hy vọng anh có thể giúp cô:

"Thần! Anh yêu em mà đúng không? Anh hãy giúp em nói với cô ta vài lời đi dù sao hai người cũng đã từng yêu nhau."

"Tôi có nói là tôi yêu cô sao? Tôi nhớ là chưa từng nói mà? Việc tôi đính hôn với cô là muốn cứu vãn tập đoàn và đó cũng là ý của mẹ tôi cô hãy nên nhớ rõ một điều là tôi chưa bao giờ nói yêu cô cả. Người tôi yêu là Tiểu Vân trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người là cô ấy bây giờ và mãi mãi."

Hà Ái Châu cảm thấy tuyệt vọng, chỉ trong phút chốc cô đã mất hết tất cả không còn gì cả, cô như người mất hồn rời khỏi tập đoàn Chí Thần.