Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 62: 62: Bàn Ăn Không Chỉ Để Ăn





Sau khi ăn sáng xong, hai bà thông gia dắt tay nhau ra về để lại không gian cho đôi bạn trẻ.

“Ai cho anh nói với mẹ như vậy?” Cô vừa nói vừa cau mày.

Tên này quả thật cái gì cũng dám nói.

Hắn không đáp, chỉ tiến lại gần cô ép cô vào cạnh bàn ăn.

“Này, anh làm gì vậy?” Cô hốt hoảng nhìn hắn nói.

Không phải là hắn lại định làm gì đen tối đó chứ?
Hắn cười - một nụ cười xấu xa khiến cô rùng mình.

“Em đoán thử xem?” Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt một đường từ lưng cô đến eo.

Cô rùng mình, đừng nói là tên này lại lên cơn “động d*c” rồi nha?
“Đừng mà! Đây là bàn ăn đấy!” Cô sợ hãi nhìn hắn.

Hôm qua “đánh nhau” trên giường kịch liệt như vậy hắn còn chưa đủ thoả mãn sao?
Phong Thừa Trạch ôm cô đặt lên bàn, tay không tự chủ luồn vào áo cô.

“Đâu có quy định nào nói rằng bàn ăn chỉ để ăn đâu?”
Hắn vô sỉ nhìn cô, ánh mắt khiêu khích, tay thì x0a nắn eo cô.

Giản Tích Nhu đỏ mặt, độ vô liêm sỉ của tên này không phải nói đo là đo được.

Cô không biết nói gì, chỉ lườm hắn rồi cố gắng ngăn cản bàn tay đang làm càn kia.


Tên nào đó thì vẫn không biết điều, thấy cô không nói lại càng lấn tới, tay ở trong áo cũng sờ s0ạng không ngừng.

“Thấy tôi không nói anh liền được nước lấn tới sao?” Giản Tích Nhu nghiêm mặt nhìn hắn.

“Em không nói chính là đồng ý rồi.


Hắn nói xong liền cúi xuống hôn lên môi cô, không để cô có cơ hội nói thêm.

Phong Thừa Trạch điêu luyện cuốn lấy lưỡi cô, say mê chìm trong mật ngọt nơi khoang miệng thơm ngát ấy.

“Anh… tôi phải đi làm!” Cô cố gắng nói giữa nụ hôn một cách khó khăn.

“Em vừa ra viện, đi làm gì chứ.


Hắn dừng lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, tay không ngừng m ơn trớn vòng eo nhỏ nhắn.

“Với cả bệnh viện của tôi, em muốn đi làm hay nghỉ ai dám ý kiến?”
Cô thực sự muốn té ngửa tại đây luôn.

Bệnh viện Thịnh Đức từ bao giờ đã là tài sản của hắn vậy?
“Cách đây 1 ngày nó đã là của tôi!” Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn đáp.

Giản Tích Nhu thực sự sốc đến mức mắt chữ O mồm chữ A.

Đúng là người nhiều tiền, muốn làm gì cũng được hết.

“Bệnh viện đó sau này sẽ đứng tên em, tiền của tôi sau này cũng là của em.

” Hắn cưng chiều nhìn cô nói.

“Ai… ai muốn làm vợ anh chứ.

” Cô ngại ngùng nói.

Hắn cười vui vẻ, đưa tay vuốt tóc cô.

“Tôi không có nói vậy nhé, chính em tự nhận mà.


Cô bị hắn nói cho đỏ cả mặt, tức giận đẩy hắn ra.

“Anh cút mau đi, không tiễn!” Vừa nói cô vừa nhảy xuống bàn đi vào phòng ngủ đóng sập cửa.

“Tôi sai rồi mà!” Hắn xin lỗi nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ trong lời nói.

…….


[Tập đoàn Phong Thịnh]
“Sếp, sao anh lại đưa cô Giản đến đây?” Sở Minh nhìn thấy cô đi sau hắn sốc không lời nào tả được.

“Tại sao cô ấy lại không thể đến?” Hắn nhìn Sở Minh hỏi vặn lại.

“Nhưng…”
Không phải trước đây hắn từng nói ngoại trừ công việc không ai được bước vào phòng hắn sao?
Hành động này của hắn đúng là vả mặt đôm đốp mà!
“Cậu có ý kiến gì sao?” Hắn rời mắt khỏi đống tài liệu trên bàn, ngẩng mặt lên nhìn Sở Minh trước mặt.

“Dạ không.


Vừa nói anh ta vừa nhìn vào phòng nghỉ của tổng giám đốc, nơi mà tổng giám đốc phu nhân đang ngồi xem phim.

“Nhìn một cái nữa tôi liền móc mắt cậu đem cho chó ăn.

” Hắn nhìn thấy Sở Minh đang nhìn về phía cô, không nhịn được liền lên tiếng cảnh cáo.

Sở Minh lúc này mới biết được, thì ra lão đại của hắn lại chiếm hữu đến thế.

“Không còn việc gì thì mau ra ngoài.

” Hắn phất tay ý muốn bảo Sở Minh ra ngoài.

“Đây là các báo cáo của tháng này thưa lão đại.

” Anh ta đưa đến trước mặt hắn một chồng báo cáo dày cộp.

“Để đó rồi ra ngoài đi.

” Hắn chỉ tay vào góc bàn làm việc.

“Vâng!” Nói rồi anh ta liền quay lưng ra ngoài.


Lúc này chỉ còn lại hắn và cô, bất giác hắn quay đầu nhìn về phía cửa kính của phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ, cô đang ngồi chăm chú xem phim rồi cười thích thú.

Khung cảnh này vào mắt hắn không hiểu sao lại làm người hắn trở nên khô nóng.

Đhs! Hắn vậy mà lại có thể nhìn cô xem phim cũng nổi d*c vọng!
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa phòng hắn vang lên.

Hắn hắng giọng, điều chỉnh lại trạng thái sau đó mới lên tiếng.

“Vào đi!”
Được sự cho phép của hắn, Cố Minh Nguyệt đẩy cửa phòng bước vào.

“Trạch, anh có nhớ em không?”
Giọng cô ta ngọt xớt, khiến người nghe có thể bị rung động nhưng hắn thì không!
“Cô tới đây làm gì?” Hắn không nói vòng vo, lập tức vào thẳng vấn đề.

Cố Minh Nguyệt cũng rất bình tĩnh, đưa hồ sơ xin việc đặt trước mặt hắn.

“Em tới đây ứng tuyển làm thư ký của tổng giám đốc.


Giản Tích Nhu ngồi trong phòng cũng nghe được câu cô ta vừa nói ra, cau mày nhìn ra phía ngoài.

Vốn dĩ cô không quan tâm lắm, nhưng đối phương là Cố Minh Nguyệt nên cô bắt buộc phải quan tâm thôi!.