Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 6: 6: Xuất Viện





Ngoài hành lang Sở Minh chứng kiến cảnh bên trong phòng sốc đến nỗi trợn mắt há mồm.
Anh có nhìn nhầm không vậy, Phong tổng lạnh lùng như một tảng băng vạn năm, người mà chỉ hẹn hò với các sao nữ chỉ để dập tắt tin đồn có vẫn đề về giới tính laij có thể làm ra được những hành động dịu dàng như thế ư?
Thật không thể tin nổi!
Chưa hết bàng hoàng trước cảnh mình vừa nhìn được hắn đã thấy thân ảnh xinh đẹp của cô lao ra ngoài như một cơn gió.
“Sở Minh, cậu vào đây đi.”
Nghe thấy giọng hắn không có chút hơi ấm nào, bất giác rùng mình.

Có vẻ anh đã nhìn thấy cảnh không nên nhìn thấy rồi…
“Tôi thấy cậu dạo này có vẻ rảnh rỗi, vừa hay bên châu Phi có dự án cần người giám sát, hay là cậu sang đó giúp tôi một chuyến?” Hắn vừa đọc tài liệu Sở Minh mang tới vừa lạnh lùng nói.
“Tôi không cố ý đâu lão đại, tuyệt đối không có lần sau!” Thời tiết giữa tháng 7 nóng nực oi bức nhưng mà cậu lại không rét mà run bởi giọng điệu của hắn.
“Có việc gì gấp đến mức cậu xông thẳng vào phòng bệnh của tôi vậy?” Hắn đặt tập tài liệu trên tay xuống, hơi liếc mắt lên nhìn Sở Minh.

“Phong Vân Triết mấy ngày nay làm loạn trên tập đoàn đòi đổi chủ tịch hội đồng quản trị và nói rằng anh đã mất rồi.”
Nhắc đến Phong Vân Triết sắc mặt của Sở Minh và hắn đều chuyển lạnh, người này chính là anh họ của hắn, người vẫn luôn muốn ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Phong Thịnh mà mãi vẫn không đạt được mục đích.
“Chậc, hắn nghĩ mạng tôi dễ lấy vậy sao? Đi nào, đến lúc cho hắn một bài học rồi!” Nói rồi hắn đứng dậy muốn mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài thì bị Sở Minh ngăn lại.
“Lão đại, vết thương của anh chưa lành hẳn bây giờ ra ngoài thực sự rất nguy hiểm.

Hơn nữa, bác sĩ Giản chắc chắn sẽ không cho anh ra ngoài đâu!” Sở Minh rất thông minh, lấy Giản Tích Nhu làm cớ ngăn cản hắn ra ngoài.
“Hôm nay bất luận thế nào thì tôi cũng phải ra ngoài, tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn tên Phong Vân Triết kia dương dương tự đắc như thế được.”
Lúc này hắn đã mặc xong bộ vest lịch lãm, tuy nói rằng bây giờ hắn đang bị thương nhưng lại không có chút ảnh hưởng nào đối với phong thái của hắn.
Sở Minh biết, chuyện hắn đã quyết định thì trời có sập cũng không cản nổi hắn.

Tính tình hắn xưa nay ngang ngược, không sợ trời không sợ đất, ở trên thương trường có thể một tay che trời, cũng chẳng có kẻ nào dại mà chọc đến hắn để tự tìm cái chết.
[Tập đoàn Phong Thịnh – Phòng họp]
“Gần 3 tuần rồi mà chủ tịch vẫn không xuất hiện ở công ty, có khi nào Phong phó tổng nói đúng không?”
“Chủ tịch mà mất như lời Phong phó tổng nói thì chẳng phải nền kinh tế nước ta sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Trời ơi, tôi thật sự không muốn Phong phó tổng lên làm chủ tịch đâu.”
Trong phòng họp mọi người bàn tán xôn xao về sự việc Phong Thừa Trạch mất tích gần 2 tuần nay, có rất nhiều tin được đồn đại trong tập đoàn làm cho các cổ đông náo loạn cả lên.

Mà hôm nay chính là cuộc họp cổ đông hàng tháng của tập đoàn!
“Mọi người trật tự, ổn định vị trí nào!” Phong Vân Triết ngang nhiên bước vào phòng họp, ngồi vào ghế dành cho chủ tịch, ra lệnh cho mọi người trật tự.
“Như mọi người đã biết, em họ tôi Phong Thừa Trạch đã mất tích gần 3 tuần nay, hiện tại vẫn chưa có tin tức gì.


Có lẽ em ấy đã ra đi rồi, vì vậy chắc là vị trí chủ tịch hội đồng quản trị không sớm thì muộn cũng sẽ do tôi đảm nhiệm, hôm nay tới cũng chính là để mọi người làm quen một chút.” Phong Vân Triết vừa nói vừa tỏ ra buồn bã, trong lòng thì lại mừng thầm vì kế hoạch của anh ta đã thành công mĩ mãn.

Giờ đây anh ta đã có thể yên tâm ngồi ở vị trí chủ tịch này rồi!
“Ai nói tôi đã mất vậy?”
Hắn thản nhiên bước vào phòng họp với gương mặt lạnh lùng thường thấy nhưng hôm nay giọng nói và gương mặt hắn có chút lạnh hơn so với thường ngày.
Phong Vân Triết khi nghe thấy giọng hắn, mặt tái lại như gặp quỷ.
Sao… sao hắn lại ở đây được chứ?
“Chủ tịch, là ngài thật sao?” Một vị cổ đông phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy đi về phía hắn, nâng cánh tay lên vỗ vào vai hắn.
Đây chính là lão Hứa, vị cổ đông trung thành với hắn, là người có công sức tạo dựng tập đoàn như ngày hôm nay cùng với hắn và cha hắn.

Vì vậy hắn rất tôn trọng vị trưởng bối này.
“Lão Hứa, ngài không cần khách sáo với tôi như thế đâu.” Động tác vừa rồi của lão Hứa quả thực đã chạm tới vết thương trên bả vai hắn làm hắn khó chịu nhăn mày nhưng rất nhanh chóng trở lại khuôn mặt lãnh đạm pha lạnh lùng thường thấy.
“Được được, chủ tịch tới rồi, chúng ta ngay lập tức tiến hành cuộc họp cổ đông hàng tháng.” Hứa Thành Nghị về vị trí của mình và ngồi xuống, tiện tay nâng tách trà lên thưởng thức.

Trong tập đoàn Phong Thịnh, hắn nắm trong tay 42% cổ phần, Phong Vân Triết nắm trong tay 10% cổ phần, số cổ phần còn lại nằm rải rác trong tay các cổ đông khác.

Chính là nói hiện tại hắn đang nắm trong tay nhiều cổ phần nhất, là cháu đích tôn của lão gia nhà họ Phong nên được nắm quyền cao nhất trong tập đoàn.

Còn Phong Vân Triết chỉ là cháu ngoại của lão gia, anh ta từ bé đã theo họ mẹ, có trong tay 5% cổ phần của Phong Tịch Dao – mẹ của anh ta và 5% cổ phần lão gia cho hắn nhân dịp sinh nhật 27 tuổi.
Theo lí mà nói, hiện tại Phong gia chỉ có 2 cháu trai, nếu hắn mất đi thì vị trí chủ tịch chỉ có thể giao cho Phong Vân Triết đảm nhiệm.

Vì quyền thế của chức chủ tịch hội đồng quản trị và tổng giám đốc tập đoàn Phong Thịnh mà không từ thủ đoạn để loại bỏ hắn.

Đáng tiếc thay, năm lần bảy lượt kế hoạch ám sát hắn của Phong Vân Triết lại chẳng thể nào thành công..