“Chị này là của anh, nhóc con không có cửa đâu!”
Câu nói này được chính miệng tổng tài lạnh lùng Phong Thừa Trạch thốt ra khiến vệ sĩ đi theo hắn không khỏi ngỡ ngàng.
“Bác sĩ Giản, chị phải đợi em nhé, sau này em lớn hơn ông chú già này chắc chắn em sẽ cưới chị.
”
Nhóc con lém lỉnh kia trực tiếp phớt lờ lời nói của hắn, cầm lấy tay cô đưa lên miệng hôn chụt một cái.
Phong Thừa Trạch nhìn thấy cảnh trước mắt thì đen mặt, không nói câu gì liền bá đạo bước tới vác cô lên vai hiên ngang đi về phòng làm việc của cô.
“Này, anh làm gì thế?”
Vì bất chợt bị hắn bế lên, cô hoảng hốt đập vào vai hắn tỏ ý muốn xuống.
Phong Thừa Trạch thấy động tác kháng cự của cô thì cơn giận lại càng bốc lên không khống chế nổi.
Vợ tương lai của hắn ấy vậy mà lại ngay trước mặt hắn thân mật với người đàn ông khác không phải hắn, thật tức chết mà!
“Em ngoan ngoãn ở yên nếu không đừng trách tôi ác!” Từng câu từng chữ hắn nói ra đều thể hiện sự bất mãn, tiện tay còn vỗ lên mông cô một cái khiến cô đỏ mặt.
Cả hành lang quãng đường về phòng làm việc của Giản Tích Nhu, ai ai cũng đưa mắt nhìn về phía họ thậm chí nhiều người còn không giấu nổi vẻ thích thú.
26 năm cuộc đời của cô, đây là lần đầu tiên cô mất mặt như thế này!
….
.
Vừa về tới phòng làm việc của cô, hắn đã thẳng thừng thả cô trên sofa, bản thân hắn cũng ngay lập tức đè lên cô.
“Này anh, đây là phòng làm việc của tôi đấy!”
Thấy hắn có ý đồ đen tối, Giản Tích Nhu lập tức muốn cản hắn lại nhưng lại bị hắn đi trước một bước, giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu.
“Tôi chốt cửa rồi, em không cần lo.
” Nói rồi hắn cúi xuống hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, thoải mái tự nhiên mà gặm cắn.
Phong Thừa Trạch rất điêu luyện đưa lưỡi của mình cạy mở hàm răng của cô tiến vào bên trong khuấy đảo, quấn quýt không ngừng với chiếc lưỡi e thẹn của cô.
Tay còn lại của hắn thậm chí còn không yên phận lần mò tới trước đỉnh núi trập trùng mà xoa nắn nhẹ nhàng khiến Giản Tích Nhu thở dốc dưới thân hắn.
“Cháu dâu, cháu có ở trong phòng không?”
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thì bên ngoài vang tới giọng nói của Phong lão gia khiến hai người bên trong giật thót, sắc mặt của hắn dần trở nên khó coi.
Sao ông nội hắn lại ở đây vào giờ phút này chứ?
“Dạ cháu có.
” Giản Tích Nhu lập tức ngồi dậy, đẩy hắn sang một bên sau đó chỉnh trang lại quần áo, nhanh chóng ra mở cửa cho người bên ngoài.
Bước vào phòng, ngay lập tức ánh mắt của Phong lão gia dừng lại trên gương mặt đen sì hơn cả đít nồi của hắn liền lập tức hiểu ra vấn đề.
Chắc là ông tới không đúng lúc rồi?
“Khụ khụ, xin lỗi đã làm phiền thời gian riêng tư của hai đứa nhưng mà hôm nay ông tới đây thực sự có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cháu dâu.
” Phong lão gia vừa nói vừa ngồi lên ghế sofa, cô cũng nhanh chóng rót trà ra mời ông khiến ông rất hài lòng.
“Dạ có chuyện gì vậy ạ?” Giản Tích Nhu rót trà xong liền ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, mắt ra hiệu cho hắn cũng ngồi xuống.
Mặc dù đang rất khó chịu nhưng thấy ánh mắt của cô liền đè nén d*c vọng của bản thân mà ngồi xuống theo ý muốn của cô.
“Ngày kia một người bạn của ta sinh nhật, ta thực sự rất muốn dẫn Giản Tích Nhu tới đó ra mắt bạn bè.
”
Có lẽ tính cách thẳng thắn của hắn được thừa hưởng lại từ Phong lão gia, ông không hề vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính.
Nghe ông nói xong cô có chút bàng hoàng, diễn biến này có vẻ hơn nhanh quá rồi đó?
Như nhìn thấu tâm trạng của cô, Phong lão gia nhấc chén trà lên nhấp một ngụm sau đó mới nói tiếp: “Ta đã đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, thực sự rất mong có thể mau chóng ra mắt cháu với bạn bè và sớm có cháu bồng.
”
Giản Tích Nhu đang thưởng thức trà nghe tới đây sốc tới nỗi suýt phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài.
Phong lão gia thế này là nhất quyết chấm cô làm cháu dâu rồi chăng?
“Ông còn lâu mới được ngửi mùi đất mà, hôm trước tại trường bắn còn suýt được điểm tối đa.
” Nghe một màn kể lể của ông nội hắn thực sự không nhịn được mà muốn vạch trần sự thật.
Phong lão gia thấy thằng cháu của mình ung dung nói ra khiến ông chỉ muốn cầm luôn cái gậy phang vào đầu hắn, con với chả cháu chỉ giỏi phá đám là nhanh.
“Cháu đừng nghe thằng Trạch nói nhảm, ông thực sự đang rất ốm yếu.
” Nói xong ông Phong liền ôm ngực tỏ vẻ khó thở.
Giản Tích Nhu là bác sĩ đương nhiên nhìn ra nhưng lại không nỡ vạch trần chỉ đành cười trừ.
Hắn ngồi một bên xem kịch chỉ nhếch môi cười, ánh mắt nhìn cô rất hứng thú muốn xem cô xử lí như thế nào.
“Nếu ông đã nói vậy thì cháu cũng không có cách nào từ chối, vậy nên cung kính không bằng tuân lệnh thôi ạ.
”
Nghe cô nói xong Phong Thừa Trạch thực sự muốn tức chết, sao cô đối với người khác thì ngoan ngoãn nghe lời còn đối với hắn lại trả treo như vậy kia chứ?.