Sự chuyện mang thai của cô khiến bầu không khí giữa cô và ông Edward im lặng, Cố Hạ Phi thấy vậy liền lên tiếng hỏi cha mình, "Cha, Diệp Ảnh Quân anh ta sao rồi ạ "
Ông Edward Williams hai tay choàng vào nhau, tuy ông làm vẻ mặt khó chịu, nhưng ông vẫn mềm trong lòng mà trả lời cô, "Anh ta không sao rồi, cấp cứu thành công nên con không cần lo cho anh ta đâu "
Cố Hạ Phi nghe vậy liền thở phào nhẹ nhàng một tiếng, ông Edward thấy vậy nên tiếp tục nhìn cô nói, "Con đó ngược lại là chính con đó, mau giữ mình có được sức khỏe mà sinh cháu cho cha đi "
Cố Hạ Phi khẽ cười khi cha cô nói như vậy, quả thật ông Edward không hề giận cô ngược lại ông ấy còn vẻ vui mừng khi biết mình sắp làm ông,
Lúc này bên ngoài cửa ba mẹ Diệp đi vào, nhìn thấy cô tỉnh lại họ vô cùng vui mừng, trước lúc đó đi vào cả hai vẫn lịch sự chào ông Edward một cái, ông Edward cũng phải mỉm cuời chào lại họ,
Cả ba mẹ Diệp mới đến gần cô và ngồi xuống ghế dịu dàng nói, "Phi Phi, con cảm thấy sao rồi "
Cố Hạ Phi nhìn họ mỉm cười gật đầu, sau đó họ lại tiếp tục nói, "Diệp Ảnh Quân nó may mắn qua cơn nguy kịch, nó đã được đưa đến phòng hồi sức, chắc phải hết thuốc mê mới tỉnh lại, lúc đó con hãy đến thăm nó nhé "
Cô gật đầu cái rồi khẽ cười, sau đó họ còn vào chủ đề chuyện đứa bé trong bụng, Cố Hạ Phi cũng thừa nhận đó là con của Diệp Ảnh Quân,
Kể từ ngày hôm đó cô được xuất viện được vài ngày, cũng trong vài ngày đó Diệp Ảnh Quân cũng đã tỉnh lại, khi Anh ta tỉnh lại điều đầu tiên anh hỏi không phải sự việc tình trạng gây tai nạn cho mình, mà lại là hỏi về Cố Hạ Phi đâu,
Người nhà họ Diệp có nói Cố Hạ Phi những ngày này không đến, vì họ đang nói dối anh để anh ta cảm thấy hụt hẫng,
Nhưng thật sự là ngày nào cô cũng ở cạnh anh, ngay cả lau thân thể của anh cô ấy cũng làm cho,
Diệp Ảnh Quân tỏa thái độ như những gì người nhà họ Diệp suy nghĩ khiến họ cười thầm,
Còn về Diệp Ảnh Quân đang thất vọng về chính bản thân mình, anh ta nghĩ nếu như anh bị thương, cô ấy sẽ đến thăm anh nhưng những gì anh suy tính chỉ điều là vọng tưởng,
Trong lúc anh ta đang buồn bã hụt hẫng, thì đột nhiên Cố Hạ Phi từ bên ngoài đi vào và lên tiếng, "Con đến rồi đây ạ "
Lời cô lên tiếng lúc này khiến Diệp Ảnh Quân bất ngờ nhìn về hướng Cố Hạ Phi, còn về người nhà họ Diệp ai nấy cũng điều cười thầm trêu chọc anh,
Cố Hạ Phi cũng bất ngờ khi nhìn thấy Diệp Ảnh Quân tỉnh lại, cô vui mừng đi đến gần anh cùng với hai tay đang cầm lấy khay cháo mà cô vừa mới nấu,
Sở dĩ ngày thường cô sẽ không nấu mang đến, nhưng hôm nay đột nhiên cô có cảm giác gì lạ lắm, cảm giác thúc giục khiến cô phải nấu gì đó để đem đến cho Diệp Ảnh Quân mặc dù cô biết anh ta đang còn hôn mê, thế nhưng không ngờ cô đến đây lại thấy anh đã tĩnh lại,
Cô đứng cạnh anh đưa lên vẫy vẫy để xem tình trạng của anh, vì cô nhìn anh thấy anh nhìn mình đờ đẫn, nên cô mới hỏi, "Anh cảm thấy sao rồi "
Diệp Ảnh Quân nhìn cô bằng ánh mắt thương tình ấm ức, sau đó nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô mà làm nũng, "Sao! Sao bây giờ em mới đến, anh còn tưởng em giận anh không thèm đến nữa chứ "
Cố Hạ Phi cứng đờ vì cái ôm làm nũng lại còn ấm ức nói những lời kỳ lạ, cái gì mà cô không đến, cái gì mà bây giờ cô mới đến, rõ ràng là ngày nào cô cũng đến kia mà,
Cô nghe anh ta nói vậy liền lên tiếng, "Anh nói gì vậy, tôi vẫn ở đây hằng ngày kia mà "
Nói xong cô liền nhìn về phía gia đình Diệp, cô biết ngay là họ nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt nhìn của Cố Hạ Phi nhìn về phía họ, tuy không dữ dằn hay tia mắt, nhưng gia đình Diệp thấy vậy liền làm ngơ bỏ ra ngoài hết,
Mọi người điều bỏ ra ngoài, để lại cả hai người bên trong phòng bệnh, dù vậy Diệp Ảnh Quân vẫn cứ ôm chặt lấy eo cô không buông ra mà còn làm nũng,
Cố Hạ Phi khó chịu đặt khay đựng cháo bỏ xuống, cô liền hừ một tiếng rồi nói, "Anh mau bỏ tôi ra đi chứ "
Dù cô có nói như thế nào, anh ta vẫn lắc đầu không buông, còn đưa mặt mình dụi dụi vào phần bụng của cô,
Thấy vậy Cố Hạ Phi chỉ dùng biện pháp lạnh lùng, "Nếu anh không buông tôi ra, thì tôi sẽ không đến đây nữa đâu đấy "
Nghe vậy anh ta nhanh chóng buông tay ra rồi ngồi yên như một đứa con nít vậy, Cố Hạ Phi nhìn thấy anh nghe lời rồi ngồi nghiêm túc im lặng khiến cô khẽ phì cười,
Sau đó cô quay đi để lấy chén rồi múc một chút cháo đưa đến cho anh, "Anh vừa mới tỉnh lại chắc cũng đói rồi, anh mau ăn đi "
Diệp Ảnh Quân nhìn cô rồi đưa tay lên nhận lấy chén cháo từ cô rồi nói, "Cảm ơn em "
Nhìn thấy Diệp Ảnh Quân ăn rất ngon lành, khiến cô thở phào một hơi, rồi mỉm cười,.