Cuộc nói chuyện đàm phán công việc của ba công ty sẽ giao dịch hợp tác đầu tư cùng nhau cho một dự án, trong lúc đang nói chuyện, Cố Hạ Phi cũng phải lắng nghe rất kỹ càng,
Trong số đó có Diệp Ảnh Quân lại không tài nào tập trung được, vì anh ta cứ nhìn cô mãi từ đầu đến cuối, là vì anh ta không tin cô không phải là Cố Hạ Phi,
Không chỉ có anh ta, ông Edward William cũng không ngừng nhìn cô suốt, cứ thế không lâu sau, cuộc nói chuyện cũng được thỏa thuận xong xuôi,
Lúc này Cố Hạ Phi nghe nhân viên khách sạn báo cao lại là đã check phòng và dọn dẹp sạch sẽ đầy đủ cho khách, cô nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu,
Một lúc sau Cố Hạ Phi mới cúi thấp đầu ghé vào tai Truơng Minh Thành nói, "Chủ tịch, phòng đã được chuẩn bị rồi ạ "
Trương Minh Thành nghe xong liền thỏa lòng mà gật đầu, sau đó anh ta mới nhìn ông Edward nhẹ nhàng nói, "Chủ Tịch Edward, phòng của ngài đã được chuẩn bị xong rồi ạ, ngài cứ nghỉ ngơi trước đi ạ "
Ông Edward William liền gật đầu ngay, sau đó đứng lên và tất cả cũng điều đứng lên theo ông, lúc này ông mới đưa tay ra bắt tay vì sự hợp tác của đôi bên,
Xong xuôi ông liền lịch sự quay đi, trước khi đi ông Edward William nhìn Cố Hạ Phi cười một cái rồi gật đầu nhẹ với cô,
Cố Hạ Phi phát hiện ra ông đang chào mình thì ngay lập giật mình mà ra hành động cúi thấp lịch sự chào ông ấy,
Lúc này ông mỉm cười với tất cả, rồi đi thẳng thắn theo hướng dẫn của nhân viên khách sạn, trong lúc này người con trai Jason William của ông ngước mắt nhìn về sau, sau đó mới nói với ông một chuyện, "Ba, cô gái ấy thật sự rất giống mẹ nhỏ, sao ba lại không hỏi thế ạ"
Ông Edward William liền đưa tay chạm lên môi của mình để suy nghĩ chuyện giống hệt con trai vừa nói, sau đó ông mới mỉm cười lên tiếng, "Ba cũng thấy giống như con, con mau bảo người điều tra về cô gái ấy đi "
Jason William liền háo hức mỉm cười gật đầu ngay,
Ở phía sảnh chính của khách sạn, chỉ còn lại Trương Minh Thành cô và Trương Nhã Tịnh, còn có Diệp Ảnh Quân và cô vợ của anh ta ở lại nơi ghế,
Lúc này Trương Mình Thành nhìn thấy Diệp Ảnh Quân cứ nhìn cô, anh ngay lập tức đứng bật dậy tươi cười lên tiếng nói, "Cũng xong xuôi rồi, Diệp Tổng cứ ở lại nghỉ ngơi, chúng tôi còn có chút việc, tôi sẽ báo cho nhân Viên check cho anh một phòng lớn dành cho gia đình anh nhé "
Diệp Ảnh Quân nghe vậy ánh mắt liền chuyển hướng về Trương Minh Thành, lạnh lùng cau mày không nói gì cả,
Nhìn thấy anh ta không nói gì, Trương Minh Thành ngay lập tức nhìn Cố Hạ Phi nói với giọng trầm ấm, "Daisy đi thôi nào, cô hôm nay nhiều việc cần giải quyết lắm đấy "
Cố Hạ Phi nghe xong, ngay lập tức gật đầu và đi cùng với Trương Minh Thành, lúc này đột nhiên cô có cảm giác một bàn tay lớn nắm lấy tay mình rất chặt,
Cô bất ngờ quay đầu lại nhìn, thì mới biết người nắm lấy tay cô là Diệp Ảnh Quân, cô liền cau mày nhìn anh ta lạnh giọng nói, "Diệp Tổng, ngài còn muốn bàn thêm chuyện gì nữa không ạ "
Diệp Ảnh Quân nhìn thẳng vào cô một lúc, sau đó mới dám mở miệng nói, "Không! Không có "
Cố Hạ Phi bình tĩnh nhìn thẳng anh ta bằng ánh mắt màu xanh lạnh tựa như băng, mà nói, "Nếu không có, thì xin ngài hãy buông tôi tay ra đi ạ "
Diệp Ảnh Quân rùn mình với ánh mắt xanh biển lạnh như băng của cô khiến anh ta đau nhói trong lòng, sau đó anh ta mới thả nhẹ tay cô ra, mặc dù anh ta thật sự rất luyến tiếc,
Cố Hạ Phi nhanh chóng rút tay lại, sau đó vẫn nhẹ cúi thấp đầu chào anh ta rồi quay đi cùng với Trương Minh Thành,
Diệp Ảnh Quân ở lại nhìn vóc dáng của cô đi càng xa mờ dần ngay tầm mắt của anh, cho đến khi cô đã đi khỏi khuất mắt của anh,
Anh ta liền đưa tay mình lên nhìn buồn bã, sau đó giọng nhỏ nói, "Hạ Phi, anh không tin đó không phải là em "
Quay lại ở phòng chủ tịch của Trương Minh Thành, vừa đi vào phòng anh ta liền ngã vào ghế nhìn Cố Hạ Phi lên tiếng, "Ai da, Em thật sự là Phi Phi đó sao, hình hài này anh không ngờ em lại là một người con lai thật sự "
Cố Hạ Phi nghe được chỉ biết đứng đó im lặng, chỉ có Trương Nhã Tịnh ngồi xuống ghế hao tay chấp lại cau mày nói, "Cậu ấy trước đây không thích màu tóc và màu mắt của mình nên mới che giấu đi, anh hai không biết là đúng rồi "
Trương Minh Thành ngồi đưa cằm chống lên tay, anh ta liền nhìn chăm chú với hình hài của cô, thật sự khiến anh vừa ý, mà gật đầu khen cô, "Dù vậy nhưng anh thấy nó rất hợp với em, em thật sự rất đẹp "
Trương Nhã Tịnh nhìn anh đưa ngón tay cái tỏa vẻ đồng tình với anh,"Anh hai cũng thấy vậy sao "
Mỉm cười với em gái mình xong, anh liền quay lại nhìn vóc dáng của Cố Hạ Phi một cách nghiêm túc nói, "Anh thấy thật đáng tiếc khi Diệp Ảnh Quân lại bỏ rơi một người vợ xinh đẹp như vậy, quá ngu ngốc ".