Sáng hôm sau, Thẩm Yên Nhi thức dậy rất sớm nhưng Dương Hàn Thiên còn thức sớm hơn. Khi cô thức dậy thì Dương Hàn Thiên đã đi đến phòng sách xử lí đống văn kiện.
Cô vào bếp làm một vài món ăn: bánh mì và một cái trứng opla kèm theo vài lát cà chua rồi đem lên phòng cho Dương Hàn Thiên.
"Cốc cốc"
"Em cứ vào đi, không cần gõ cửa!" Anh không cần nhìn xem ai gõ cửa thì cũng biết là Thẩm Yên Nhi
Thẩm Yên Nhi mở cửa, đem đồ ăn sáng tới "Sao anh biết người gõ cửa là tôi?"
"Đoán. Sao không ngủ thêm nữa, tôi đánh thức em à?" Dương Hàn Thiên vẫn cuối đầu xem văn kiện.
Thẩm Yên Nhi nhìn vào đống văn kiện rồi lại nhíu mày nhìn Dương Hàn Thiên "Tài liệu gì mà chấc cao như núi thế? Tôi giúp anh được không?"
"Tự thân nấu ăn còn muốn giúp tôi xử lí văn kiện. Muốn tôi giúp gì cứ nói?" Dương Hàn Thiên dừng công việc trên tay, nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Yên Nhi cũng trừng mắt lại với anh rồi đem thức ăn đến một cái bàn gần đó "Tôi tự muốn làm không được ư? Nếu anh không muốn vậy thì thôi, tôi tự ăn một mình. Hừ"
Nói rồi cô bắt đầu ăn, chẳng thèm quan tâm đến người nào đó nữa.
"Giận ư?" Dương Hàn Thiên đứng dậy, bước đến ngồi bên cạnh rồi ôm eo cô.
Thẩm Yên Nhi vẫn cúi đầu ăn, không quan tâm đến hành động của anh "Tôi nào dám giận Dương đại thiếu gia"
Nghe giọng điệu của cô bây giờ giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, Dương Hàn Thiên nhếch môi đưa tay nâng mặt cô lên "Tôi thấy rõ ràng là em đang giận"
"Không c...." cô chưa kịp nói thì Dương Hàn Thiên đã ngậm lấy đôi môi của cô, nụ hôn này chỉ nhẹ nhàng lướt qua. Không giống như những nụ hôn bá đạo lần trước.
"Đồ ăn sáng cũng tạm ổn" Dương Hàn Thiên buông cô ra, liếng khóe môi cuae mình.
Thẩm Yên Nhi xoay mặt qua chổ khác nhích sang một bên tạo khoảng cách với anh rồi tiếp tục ăn "Hừ! Lưu manh"
"Tôi chỉ lưu manh với em"
"Đồ dẻo miệng."
"Tôi chỉ dẻo miệng với em"
"Có phải anh ăn phải thứ gì rồi không? Tại sao sáng sớm lại nói chuyện sến súa như vậy? Thẩm Yên Nhi cuối cùng không chịu nổi nữa. Dừng việc ăn lại trừng mắt nhìn anh.
Dương Hàn Thiên nghe vậy liền trở về khuôn mặt lạnh lùng thường ngày "Anh của em mới báo với tôi là cha em có khả năng sẽ tỉnh lại được."
"Thật ư?" Đáy mắt của Thẩm Yên Nhi hiện lên đầy sự mừng rỡ.
"Thật" Dương Hàn Thiên gật đầu xác nhận.
"Bây giờ tôi muốn đi thăm ba" Cô đứng bật dậy, muốn đi ra ngoài
"Không được" Dương Hàn Thiên kéo cô ngồi trở lại.
"Vì sao?" Thẩm Yên Nhi nhíu mày nhìn anh.
"Thẩm Quân Hải đã biết cha em còn sống nên khả năng rất cao ông ta sẽ
theo dõi mọi hành động của chúng ta rồi lại tìm ra chổ của bọn họ hiện tại. "Ừ. Tôi quên mất điều này. Ông ta là một tên cáo già" Ánh mắt của Thẩm Yên Nhi chứa tia buồn bã.
Dương Hàn Thiên kéo dĩa thức ăn đặt lên tay Thẩm Yên Nhi rồi bản thân cũng lấy dĩa còn lại "Ăn sáng đi! Sau đó giúp tôi xử lí văn kiện."
"Ừ" Thẩm Yên Nhi tiếp tục với phần thức ăn của mình nhưng không hào hứng như lúc nảy nữa.
Cả hai cùng ăn sáng rồi xử lí mớ văn kiện. Thẩm Yên Nhi xử lí văn kiện rất chuyên nghiệp. Tác phong nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Khung cảnh giữa hai người cực kì đẹp. Người chồng đang làm việc, trao đổi online với khách hàng qua máy tính. Còn người vợ thì đang giúp đỡ chồng trong công việc. Thế mạnh của Thẩm Yên Nhi nằm bên lĩnh vực này nên cô và Dương Hàn Thiên làm việc rất nhanh chóng. Do văn kiện quá nhiều nên đến xế chiều cả hai mới xong được đống văn kiện chấc cao như núi kia.
"Văn kiện nhiều thật. Nếu một mình anh làm chắc tới mai mới xong nhỉ?"Thẩm Yên Nhi xuống bếp rót ly nước. Vừa uống cô vừa hỏi Dương Hàn Thiên đang bước xuống lầu.
"Không! Đến tối là xong!" Dương Hàn Thiên nhàn nhạt trả lời
"Gì? Tôi không tin đâu!" Thẩm Yên Nhi như không tin vào tai mình. Lắc đầu phản đối. Bởi vì xử lí đống văn kiện kia mà 2 người bọn họ làm tới xế chiều mới xong mà anh nói làm một mình tới tối xong thì ai mà tin được.
#HanMocHi