Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Chương 39: 39: Vô Sỉ





Con báo hung dữ nhào đến Khánh San, cô dùng hết lực của mình cầm gậy lên chống trả, cô gắng nhanh nhất né đi những cú táp.

Quỷ Thất từ xa chạy đến thấy cô gặp nguy hiểm liền cau mày, sắt mặt tối sầm lại quát lớn arrebol* mau dừng lại.

Nghe được giọng nói thân quen nó liền khó chịu nhất cái chân lớn ra khỏi món đồ chơi rồi gầm một tiếng to thể hiện sự chán ghét.
Arrebol ngoan ngoãn dừng lại đi lại gần Quỷ Thất, cái đuôi khẽ phe phẩy.

Quỷ Thất đi lẹ tới đỡ Khánh San, trên người cô đã có vô số vết sây sát, cô ngạc nhiên khi thấy con thú dữ ngoan ngoãn nghe lời anh.
"Bị thương rồi, anh bế em về." Quỷ Thất thấy Khánh San bị thương mà lòng đau sót nhanh chong đưa co về
"Không sao, chỉ thương nhẹ.

Thất Thất, con báo đó…!" Thấy anh lo lắng cho mình nhứ thế Khánh San chỉ đành nhịn đâu cười cười an ủi.
"Ngoan, về anh kể em nghe vết thương quan trọng hơn!"
Quỷ Thất nhẹ nhàng nhấc bỗng cô lên, con báo khẽ gầm gừ liền bị anh trừng mắt.

Nó ngoan ngoãn đi theo anh cả đoạn đường.

Về tới nhà, mọi người thấy cô bị thương liền lo lắng, Khánh San xua tay gượng cười, chỉ là chầy xước nhẹ mà Quỷ Thất cứ nặng nặc đòi bế cô xuống.
Sau một hồi lâu được sát khuẩn, băng bó vết thương, nội ngỏ ý tết này muốn Khánh San ở lại đón tết niên cùng bà.


Nhắc mới nhớ ấy vậy mà gần tới tết rồi, cô cưới Quỷ Thất cũng được gần cả năm trời, cô cũng rời xa mẹ lâu như vậy thật sự có chút nhớ nhà.
Trời đã tối mọi người đều ngồi lại trò chuyện vui vẻ, cả tối cô không thấy bóng dáng anh đâu.

Không khí có chút ngột ngạt Khánh san kiếm cớ chạy ra ngoài hóng gió.

Ngoài màn đêm chỉ có một màu đen huyền bí mờ mịt như cuộc đời cô vậy.

Những tản mây nhẹ nhàng bị gió cuốn đi để lộ ra hàng ngàn vì sao sáng lấy lánh, ánh trăng vàng thấp lên chút ấp áp.
Khánh San ngồi một hồi không biết vì gió mát hay hôm nay cô đã mệt mà đã ngủ quên mất.

Bóng hình to lớn xuất hiện, đám mây đi qua ánh trăng chiếu xuống soi sáng gương mặt anh tuấn của Quỷ Thất, anh nhẹ nhàng cởi bó chiếc áo ngoài của bản thân khoác lên cơ thể nhỏ bé của Khánh San.
Khánh San theo thói quen dựa sát vào anh trong lúc mơ màng theo thới quen mà gọi tên:"Thất…Thất!"
"Hôm nay làm em sợ rồi." Quỷ Thất ôn nhu khẽ vuốt tóc Khánh San rồi ôm lên trán cô
Về đến nhà anh nhẹ nhàng bế cô lên, gió ngoài này quá to, một chút nữa sẽ bị cảm lạnh mất.

Giữa đường vào nhà Khánh San tỉnh dậy, giây đầu có chút bỡ ngỡ nhưng sau đó liền ôm chặt anh.
"Tết này chúng ta về thăm mẹ có được không?" Khánh San gục đầu vào vai anh thì thầm
"Ừ!" Anh vậy mà không cần suy nghĩ mà thẳng thắng trả lời
Khánh San vui mừng liền hỏi lại để chắc chắn mình không nghe nhầm:"Vậy là đồng ý rồi?"
"Ừ!" Câu trả lời không dài dòng nhưng anh đồng ý đã khiến Khánh San rất vui rồi.
Bước về phòng, anh khẽ kép cửa, giây phút trong phòng bỗng đột ngột im bặc, Khánh San còn có thể nghe được hơi thở mạnh mẽ của anh thoáng chút căng thẳng bèn ấp úng kiếm chủ đề để nói.
"Quỷ Thất chiều nay…!" Khánh San đang nói thì Quỷ Thất lắng nghe rồi từ từ cởi bỏ từng lớp áo kiến Khánh San không khỏi đỏ mặt.
"Sao không nói nữa?" Quỷ Thất nhìn cô băng ánh mắt tà mị, đây là muốn quyến rũ Khánh San sao?
"Chiều, chiều nay cảm ơn anh, em xin lỗi vì đã không nghe lời." Khánh San lảng tránh ra chỗ khác, ngập ngừng nói.
Quỷ Thất thay xong đồ liền tiến tới áp sát cô.

Giọng nó đầy mê hoặc ghé sát thì thầm:"Xin lỗi, làm em sợ rồi hay để anh bè đắp cho vợ nhé!".
Khánh San vành tai bỗng chút đã đỏ, khẽ đẩy anh ra.

Ánh mắt thắc mắc, anh vừa nhìn đã hiểu cô muốn hỏi chuyện về con báo đen kia.
"Từ nhỏ nó đã đi theo anh, được huấn luyện một cách khắc nghiệt để trở thành một sát thủ." Quỷ Thất nhìn vào mắt Khánh San, tỏ vẻ hiếu kì nói tiếp.
"Có vẻ nó khá thích em, thường không ai có thể sống dưới nanh vuốt của nó 3 giây! Từ mai về sau anh sẽ nhờ người dạy võ cho em ít nhất phải cầm cự được đến lúc anh tới.


Anh đã dạy dỗ nó rồi, sau này sẽ không bao giờ làm hại em đừng lo."
"Thế cả buổi chiều…là vì nó sao.

Anh đừng tổn thương nó dù sao cũng là bản năng săn mồi, là em không ngoan, con vật anh nuôi từ nhỏ chắc có rất nhiều tình cảm"
- San San thật thông minh, anh chỉ dạy bảo nó một chút để biết ai là chủ nhân.

Em vẫn quan trọng hơn con vật đó!"
Nói xong Quỷ Thất cười nham hiểm một tay vác cô lên vai, Khánh San sợ hãi bám chạt vào anh:"Thả, thả em xuống!"
"Mau vệ sinh các nhân, rồi đi ngủ thôi…" Anh nở nột nụ cười nhạt làm Khánh San xấu hổ.
Quỷ Thất dịu dàng làm tất cả hộ Khánh San, cô cũng quen trước tình cảnh vô sỉ này của anh.

Anh thì chắc hạ dạ lắm.

Quỷ Thất dùng tay khẽ ấn vào mơi mềm mại trắng nỏn cao vút đang phập phồng kia, ánh mắt ánh mê tia dâm mị.
"Lớn lên không ít." Quỷ Thất cười khẩy nhìn Khánh San đang đỏ mặt
"Vô sỉ!"
"Em mắng ai, được đêm nay tôi cho em thấy như thế nào là vô sỉ."
Quỷ Thất hôn ngấu nghiến lên đôi môi anh đào căng mọng, ánh mắt đã bị một lớp sương mù làm cho lu mờ ý chí.

Anh bế cô lên bồn rửa tay, khẻ nhấc một chân cô lên eo mình.

Anh nhanh nhẹn cởi bỏ áo Khánh San, chỉ một cái chớp mắt trên người cô chỉ còn bộ quần áo nhỏ màu đen không đủ che đi vẻ khiêu gợi lúc này của cô.
Quỷ Thất nhìn cô ánh mắt hiện rõ sự say đắm.

"Thất Thất, em sai rồi dừng lại được không?" Khánh San bày ra vẻ mặt ủy khuất năn nỉ nhưng chỉ càng khiến anh hưng phấn
Quỷ Thất kéo tay cô đặt lên cái kia đang cưng cứng muốn bặt ngay ra ngoài, Khánh San đỏ mặt đầu như bốc khói nhanh rụt tay lại, thân thể khẽ run rẩy.

Anh dí sát tai Khánh San, giọng nói trầm ấm mê hoặc, hơi thở ấm áp thoảng mùi bạc hà cuốn hút chết người.
"Em đoán xem?"
Dứt lời anh bế cô ném mạnh bạo trên giường, Quỷ Thất đè Khánh San xuống luồng tay mồ một chút một tiếng cạch ròn tan vang lên, chiếc áo nhỏ không chống đỡ nổi khẽ bật ra để lộ cặp đào tròn trĩnh, trắng như tuyết căng mộng gọi mời.
Khánh San bị trêu trọc mặt đã đỏ ửng cả lên, cô yếu ớt lấy tay cố gắng che đi liền bị anh nắm chặt trên đỉnh đầu.

Quỷ Thất vuốt ve từ trên xuống, tiếp đó liền hôn, nụ hôn từ trên xuống dừng lại ở hạt đào đã cưng cứng.
"San San thật hư." Quỷ Thất vừa vuốt ve vừa thì thầm vào tai cô
"Là, là anh vô sỉ!"
Nghe vậy anh liền cắn nhẹ một cái, cả cơ thể cô run lên một làn nước trắng chảy ra làm ướt chiếc quần nhỏ, Khánh San cố gắng kép chiếc chân thon dài lại để bảo vệ nơi âm thấp khỏi bị phát hiện, cắn mỗi để không phát ra âm thanh tà mị.
Quỷ Thất không để Khánh San kịp thở liền dặt bàn tay to lớn hư hỏng lên quả đào căng tròn kia khẽ xoa nắn, các ngón tay chìm sâu vào mỗi khi anh bóp chặt, quả đào bị nắn không biết bao hình dạng thoáng chút đã in dấu tay đỏ chót.
"Anh…thô bạo quá…ư!"
- Quỷ Thất bỏ mặc ngoài tai, liền mạnh bạo kéo miếng vải còn sót lại của Khánh San xuống đầu gối, cô liền vội vã khép chân lại, Quỷ Thất không thể vào liền lùi lại nhấc bỗng chân cô lên bờ sai rộng, nơi đó của cô bị phô bày toàn bộ dưới ánh mắt của anh.
Khánh San xấu hổ liền vũng vẫy, uất ức nói:"Em không muốn mà!"
"San San ngoan, anh sẽ không vào!"
"Có quỷ mới tin anh á! Khánh San thầm nghĩ.